Vô Địch Thiên Đế

Chương 596: Chấp nhận thua cuộc

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm biết rất rõ người Tử Nhứ Ngưng nói hắn là ai, những lời này lọt vào trong tai người bên ngoài, giống như Diệp Phàm và một nam nhân nào đó đồng thời theo đuổi Tử Nhứ Ngưng, Tử Nhứ Ngưng không lựa chọn Diệp Phàm vậy. Nhưng trên thực tế, Tử Nhứ Ngưng muốn nói là Thiên Ma Tử.

- Thật sao? Nếu ngươi cho là ta không bằng hắn, vì sao không dám nói cho ta biết bây giờ hắn ở đâu?

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói.

- Ta cũng không biết hắn ở đâu. Có thể số mệnh đã định sẵn năng lực của bây giờ ngươi không xứng để đánh với hắn một trận. Chỉ có thời gian lắng đọng làm cho ngươi trở nên càng mạnh hơn, ngươi mới có tư cách gặp được hắn, trở thành đá kê chân không bắt mắt trong cuộc đời của hắn.

Tử Nhứ Ngưng dịu dàng nói, chính là bóng gió cho dù là đá kê chân bình thường nhất của Thiên Ma Tử cũng cần phải có đầy đủ tư chất.

- Ngươi không biết hắn ở đâu?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó nghiêm túc nhìn Tử Nhứ Ngưng, lạnh lùng nói:

- Hắn chắc chắn phải chết!

- Ngươi bây giờ còn không xứng.

- Ta có xứng hay không, ngươi nói không tính. Ở trong mắt ta, ngươi cũng chẳng là gì cả.

- Ngươi rất kiêu ngạo, nhưng ngươi không bằng hắn, đây là sự thật.

- Thật sao?

Diệp Phàm nghe vậy cười đầy thâm ý nhưng không giải thích nhiều. Bọn họ trò chuyện là ân oán, không thể là tình ái. Nhưng rõ ràng đám người Diêu Vân Triển đã hiểu lầm.

- Còn giả vờ thanh cao, hóa ra đang đeo đuổi Nhứ Ngưng. Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không đái một bãi ra soi lại dáng vẻ của mình, đáng thương.

Diêu Vân Triển cười lạnh nói.

- Thịt thiên nga? Nàng còn không xứng.

Diệp Phàm nghe vậy không khách khí nói. Tử Nhứ Ngưng nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, sau đó hừ lạnh một tiếng. Nàng quả thật không cảm giác được Diệp Phàm ở trước mặt mình có bất kỳ yêu thích nào. Ngay từ lúc đầu, Diệp Phàm chỉ có sự thù địch đối với nàng. Sự thù địch này cũng không vì gương mặt xinh đẹp hàng đầu của nàng mà giảm bớt.

Người này không phải là một sẽ nam nhân bị sắc đẹp mê hoặc.

Tử Nhứ Ngưng đi tới phía trước cột ánh sáng. Sau đó, ba đường sáng vô cùng chói mắt nhanh chóng lao nhanh, chỉ vài hơi thở đã vượt qua tuyệt đẳng đạt tới cực đẳng.

Tất cả đều là cực đẳng, đây là thiên kiêu!

Trong lòng đám người Tư Mã Trường Vân Một đều có cảm giác thất bại. Không thể không nói, loại kiểm tra tư chất này chính là một sự tàn phá đối với bọn họ.

- Thịt thiên nga, ta không xứng sao? Hoặc nói ngươi không xứng làm con cóc?

Tử Nhứ Ngưng đứng ở trước cột ánh sáng mờ ảo chói mắt, nhìn Diệp Phàm cao giọng nói. Giờ phút này nàng có sự cao ngạo bá đạo nhất của thiên chi kiều nữ, không ai có thể nói nàng không xứng, trừ khi… mạnh hơn nàng!

Nhưng trong những người nàng biết, ai có thể mạnh hơn nàng?

Tử Nhứ Ngưng nhanh chóng bước xuống, ánh mắt mọi người đều nhìn về Diệp Phàm. Bất luận là vụ đánh cược lớn vừa rồi hay khiêu khích của Tử Nhứ Ngưng vừa rồi, đều cần Diệp Phàm dùng sự thực chứng minh. Nếu hắn đủ mạnh mẽ, vậy hắn có đủ tư cách phách lối. Nếu hắn không đủ mạnh, vậy tất cả phách lối kia đều là một chuyện nực cười.

Diệp Phàm đi về phía cột ánh sáng, sau đó đặt tay phải ở trên cột ánh sáng. Ánh mắt hắn đảo qua Tử Nhứ Ngưng, Diêu Vân Triển cùng với Tả Toàn, cao giọng nói:

- Ở trước mặt ta, các ngươi... không có tư cách kiêu ngạo.

Ầm!

Ánh sáng màu vàng lập tức phá tan chân trời. Sau đó, ba tia sáng phóng lên với tốc độ khủng khiếp, giống như cầu vồng, tiến thẳng không lùi.

Trung đẳng, thượng đẳng, tuyệt đẳng... Cực đẳng!

Ngay lập tức, ba tia sáng của Diệp Phàm trực tiếp đột phá cực đẳng. Loại trùng kích này làm đám người Tử Nhứ Ngưng đều sửng sốt. Nhưng vẫn chưa hết, cực đẳng bị đột phá mà không hề có bất kỳ lực cản nào, trên cực đẳng tới hết tấm bia đá!

Tấm bia đá mờ ảo biến mất, rõ ràng tư chất của Diệp Phàm đã vượt qua phạm vi tấm bia đá này có thể kiểm tra. Nơi truyền thừa hoàn toàn yên tĩnh, Tư Mã Trường Vân và Vương Dao há hốc miệng. Trong đôi mắt đẹp của Tử Nhứ Ngưng đầy chấn động, mãi vẫn không thể bình tĩnh lại được.

Diêu Vân Triển và Tả Toàn căn bản không thể tin tưởng, trên cực đẳng, không, vượt qua trên cực đẳng là mạnh tới mức nào?

Chẳng lẽ người này là tiên nhân hạ phàm sao? Sao hắn có được tư chất khủng khiếp như vậy, một người phải trải qua chuyện gì mới có thể có lực ý chí và thần hồn mạnh như vậy?

Một người phải được ông trời ưu ái thế nào mới có thể có được ngộ tính khủng khiếp như vậy?

Mệnh trời? Thiên Ma Tử có mệnh trời, như vậy mệnh trời của Diệp Phàm thì sao?

Sau khiếp sợ chính là khủng hoảng, lo lắng của Tử Nhứ Ngưng mới giảm bớt lại tăng lên. Sự mạnh mẽ của Diệp Phàm vượt qua Thiên Ma Tử trong ký ức của nàng, người mạnh như vậy làm sao có thể là đá kê chân của người khác?

- Không, không thể như vậy được. Đây là giả, ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó đúng không?

Diêu Vân Triển nuốt nước bọt nói. Lúc này, sự kiêu ngạo của hắn, khinh thường của hắn đều bị sự mạnh mẽ tới mức không hợp lý của Diệp Phàm xé nát, lời nái của Diệp Phàm vô cùng rõ ràng: Ở trước mặt ta, các ngươi không có tư cách kiêu ngạo.

Đây không phải là lời nói ngông cuồng, đây là sự thật. Ở trong trí nhớ của Diêu Vân Triển, không có người nào có tư chất vượt qua Diệp Phàm. Vào lúc này, những lời tư chất yếu kia mới nực cười làm sao. Ở trước mặt ngộ tính, thần hồn, lực ý chí mạnh như vậy, tư chất tốt hay xấu có quan trọng không?

Khi tất cả ánh sáng biến mất, Diệp Phàm vẫn thản nhiên đứng đó, không hề kiêu ngạo vì biểu hiện chói mắt đó, chỉ lạnh lùng nhìn Tử Nhứ Ngưng:

- Ngươi còn cảm thấy ngươi xứng không?

Xứng không? Không xứng, tư chất của nàng và Diệp Phàm chênh lệch lớn như thế, nàng không thể trở thành thiên nga, Diệp Phàm cũng không thể nào là con cóc.

- Diêu Vân Cẩu, ngươi muốn bắt chước chó sủa hay bồi thường một ngàn vạn điểm?

Diệp Phàm nhìn Diêu Vân Triển, cao giọng nói.

Bắt chước chó sủa, một ngàn vạn điểm...

Môi Diêu Vân Triển hơi run rẩy. Hắn là thiên kiêu, làm sao có thể bắt chước chó sủa được?

Nhưng một ngàn vạn điểm cũng không phải là con số nhỏ. Trên người hắn căn bản không có.

So sánh ra, bắt chước chó sủa chỉ là vấn đề mặt mũi, một ngàn vạn điểm lại là tài nguyên tu hành chân chính, bên nào nặng, bên nào nhẹ còn cần phải nói sao?

Nhưng… nữ thần của hắn ở bên cạnh, nếu chỉ có một mình Diệp Phàm, sủa thì sủa, cũng không sao. Nhưng ở ngay trước mặt Tử Nhứ Ngưng, bất kể thế nào hắn cũng không sao mở miệng được.

Lúc này Diêu Vân Triển đứng yên tại chỗ, hơi lãnh đạm nói:

- Diệp Phàm, ngươi đừng khinh người quá đáng.

- Chấp nhận thua cuộc, sao lại thành khinh người quá đáng, ta đã biết rất rõ bản mặt của đám công tử gia tộc lớn các ngươi. Nhưng khế ước đã ký, ngươi muốn đổi ý sợ là không kịp đi?

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói, hoàn toàn không định chủ động bỏ qua cho Diêu Vân Triển lần này.

- Ngươi hẳn phải biết thân phận của ta, ngươi nhất định muốn ta học chó sủa?

- Nhi tử của Đại trưởng lão Chí Tôn học phủ, rất mạnh mẽ, nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng lẽ nhi tử của Đại trưởng lão Chí Tôn học phủ không thể bắt chước chó sủa?

- Hắn quả thật học không được, chuyện này liên quan đến danh tiếng của Chí Tôn học phủ chúng ta.

Tử Nhứ Ngưng cao giọng nói.

Diệp Phàm nghe vậy, lúc này lấy ra một mảnh thủy tinh ký ức, cười sang sảng nói:

- Học không được cũng muốn phải bắt chước. Đanh tiếng của Chí Tôn học phủ đúng là danh hiệu lớn thật, chẳng lẽ các ngươi muốn lấy Chí danh tiếng của Tôn học phủ ra bắt ta từ bỏ vụ đánh cược lần này sao?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)