Vô Địch Thiên Đế

Chương 595: Đánh cược với nhau

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng vào giờ phút này, tất cả mọi điều đều nói cho bọn họ chênh lệch giữa hai bên đã không có cách nào cân nhắc được.

Diệp Phàm cảm nhận được ánh mắt Diêu Vân Triển, không khỏi cảm thấy buồn cười. So lực ý chí với hắn à? Thằng nhóc này rất có tiền đồ.

Tư chất là do ông trời ban cho, Diệp Phàm không phủ nhận, hắn đúng là người bị thiên đạo vứt bỏ. Nếu không phải hắn nhờ cơ duyên xảo hợp nhận được Thiên Đế Đồ Lục, hắn vẫn là một kẻ đáng buồn đáng thương.

Nhưng con người sống, cho dù biết rõ mình bị vứt bỏ, hắn vẫn muốn nghịch thiên cải mệnh. Hắn có thể có được Thiên Đế Đồ Lục không phải là do thiên đạo ban tặng, đó là do hắn dựa vào bản thân liều mạng hết lần này tới lần khác mới nhận được.

Nếu đời trước hắn bị phế bỏ tu vi, cam tâm tình nguyện sa ngã, trở thành một người bình thường, hắn vĩnh viễn không có khả năng phi thăng, càng không thể nào bước vào Thiên Đế Bí Cảnh.

Nếu đời trước, hắn không chịu giống như một con chó kéo dài hơi tàn sống sót ở trong thế giới này, cố hết sức tìm cho mình một cơ hội tu hành lại, hắn vẫn là một kẻ tàn phế.

Nếu đời trước, hắn phi thăng bước vào trong Thiên Đế Bí Cảnh, chưa từng không sợ sống chết nghênh đón cơn bão không gian nắm lấy Thiên Đế Đồ Lục, hắn căn bản không có đời này.

Cho nên tất cả mói thứ của hắn đều là do hắn liều mạng mới có được. Hắn bị thiên đạo vứt bỏ không đáng buồn, đáng buồn chính là bản thân mình cũng từ bỏ.

Tất cả những rèn luyện sinh tử này đã trao cho Diệp Phàm lực ý chí rất đáng sợ, thần hồn mạnh nhất. Thiên Đế Đồ Lục lại đưa cho hắn ngộ tính không thể giải thích nổi. Cho nên hắn nắm giữ các yếu tố cường giả. Đây là lý do hắn có thể vô địch trong cùng cấp.

Sau lực ý chí là thần hồn, lần này không đạt tới tuyệt đẳng, chỉ có trên thượng đẳng. Nhưng thần hồn ở đây không phải là chỉ cường độ của một linh hồn, mà là chỉ tâm linh một người có mạnh mẽ không. Con người không có cách nào luyện cho tâm linh mạnh mẽ, trên thượng đẳng đã được xem là vô cùng ưu tú.

Ít nhất đám người Tư Mã Trường Vân thậm chí còn không đạt tới thượng đẳng.

Theo lý mà nói, đám người Diêu Vân Triển từ khi sinh ra chính là hoàng tử được vô vàn sủng ái. Lực ý chí và thần hồn sẽ không bằng Tư Mã Trường Vân đám người, nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại ưu tú như vậy!

Diêu Vân Triển biết rất rõ mình tuyệt đối mạnh hơn đám người Tư Mã Trường Vân, bởi vì độ cao của bọn họ không giống nhau. Từ khi hắn sinh ra, phụ thân hắn đã cực kỳ chú trọng bồi dưỡng về phương diện này. Hắn trải qua áp lực của cường giả, rèn luyện sinh tử cũng không kém tì những tu sĩ liếm máu trên lưỡi dao.

- Thần hồn trên thượng đẳng, cũng không được tốt lắm. Nhưng cho dù ta không mấy mạnh mẽ, vẫn có người còn kém hơn ta, ngươi nói đúng không Diệp Phàm?

Diêu Vân Triển mỉm cười cao giọng nói.

- Đúng là chẳng ra gì. Ngươi cũng biết tự hiểu lấy mình đấy.?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nghiêm túc nói. Vẻ mặt Diêu Vân Triển lập tức biến đổi, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Ha ha, chỉ sợ người nào đó thậm chí còn kém hơn người chẳng ra gì như ta. Vậy chẳng phải sẽ thành chuyện nực cười sao?

- Tư chất là trời sinh, nhưng tư chất của cường giả lại do tự mình bồi dưỡng, tiềm chất cường giả của ngươi, quả thật yếu hết thuốc chữa rồi.

Diệp Phàm nghe vậy không khách khí châm chọc.

- Hừ, cũng không sợ gió độc thổi tới à? Với điều kiện của Vạn Đạo học phủ ngươi căn bản có thể không vượt qua được kiểm tra thần hồn, nói năng kiêu căng như vậy, lát nữa bị vả mặt thì đừng khóc đấy.

Diêu Vân Triển hừ lạnh nói. Sau đó là phần kiểm tra cuối cùng, ngộ tính, trực tiếp đạt đến cực đẳng.

Lần này, Diêu Vân Triển không khiêm tốn nữa, vô cùng ngông cuồng nói:

- Nếu ngộ tính của ngươi có thể vượt qua ta, hôm nay ta sẽ bắt chước chó sủa ba tiếng, nếu ngươi không bằng ta, ngươi lại bắt chước chó sủa ba tiếng, thế nào?

Cực đẳng, cho dù là nữ thần của hắn Tử Nhứ Ngưng chẳng qua cũng chỉ có vậy. Đây cũng là điểm hắn kiêu ngạo nhất. Trong cả Chí Tôn học phủ, hắn chưa từng thấy qua người nào có ngộ tính vượt qua cực đẳng. Diệp Phàm không phải điên cuồng sao? Vậy hắn muốn Diệp Phàm phải trả giá đắt.

- Nếu trong ba hạng bất kỳ hạng nào của ta không bằng ngươi, ta lại bắt chước chó sủa ba tiếng. Còn nếu cả ba hạng của ta đều mạnh hơn ngươi, ngươi bắt chước chó sủa ba tiếng hoặc đưa ra một ngàn vạn điểm, ngươi có dám không?

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói. Bây giờ hắn đang rất nghèo, hắn biết rõ tính xấu của những thiên tài này. Hôm nay cho dù hắn thắng, người này cũng kiên quyết không nói ra ba chữ đó. Vì vậy Diệp Phàm cho ra một phương án khác.

- Một ngàn vạn điểm?

Diêu Vân Triển nghe vậy thì biến sắc. Đây là đánh cược lớn đấy. Cho dù hắn có gia thế hiển hách, nhưng cũng không có nổi một ngàn vạn điểm. Diệp Phàm dám đánh cược lớn như vậy, chẳng lẽ hắn có nắm chắc? Nhưng chuyện này do hắn đề xuất ra, nếu lúc này hắn đổi ý, mặt mũi biết để vào đâu?

Có lẽ, Diệp Phàm chỉ hù dọa hắn. Không sai, hắn không tin ngộ tính của Diệp Phàm có thể vượt qua hắn, cực đặng đã là trình độ không có cách nào tưởng tượng được.

- Đánh cược thì đánh cược, mọi người ở đây làm chứng, Diệp Phàm, lần này ta muốn ngươi làm chó.

- Đám người ở đây có lẽ không làm chứng được. Nếu đến lúc đó ngươi đổi ý, ngươi có thân phận là nhi tử của đại trưởng lão Chí Tôn học phủ, ta sẽ chẳng làm gì được ngươi. Đây là khế ước, lưu lại ấn ký thần thồn cho lời đánh cược?

Diệp Phàm trực tiếp in ấn ký của mình lên, sau đó ném cho Diêu Vân Triển.

Vẻ mặt Diêu Vân Triển có chút khó coi, Diệp Phàm quyết đoán lấy ra khế ước như vậy rõ ràng hoàn toàn tự tin. Nhưng hắn lại sợ Diệp Phàm chỉ đang dùng khí thế ép hắn, thật ra miệng cọp gan thỏ, cố ý làm chuyện này để ép hắn lùi bước.

Diêu Vân Triển cắn răng, cao giọng nói:

- Ta sợ ngươi sao? Muốn thắng được ta, ngươi xứng sao?

Diêu Vân Triển nói xong, đánh ra ấn ký thần hồn của mình, khế ước nhanh chóng thành hình, biến mất trong không trung.

Sau Diêu Vân Triển là Vương Dao, lực ý chí và ngộ tính là thượng đẳng, cường độ của thần hồn trên trung đẳng, kém hơn Diêu Vân Triển rất nhiều. Nàng cúi đầu. Rõ ràng chỉ một lần kiểm tra tư chất đã gây ra đả kích vô cùng lớn đối với nàng, tư chất mà nàng kiêu ngạo ở trước mặt những thiên kiêu chân chính lại nực cười như vậy.

Diêu Vân Triển chếc môi cười giễu cợt, ánh mắt quan sát Vương Dao không hề kiêng nể. Một nữ nhân có vóc dáng không tệ, nhìn dáng vẻ này chắc hẳn vẫn còn là xử tử. Có lẽ trước khi quay về Chí Tôn học phủ, mình có thể hưởng thụ nữ đệ tử thiên tài của Vạn Đạo học phủ.

Sau Vương Dao là Tả Toàn, lực ý chí tuyệt đẳng, thần hồn trên thượng đẳng, ngộ tính trên tuyệt đẳng, đều là tư chất đáng sợ, cũng không kém hơn Diêu Vân Triển bao nhiêu.

Sau Tả Toàn là Tư Mã Trường Vân, thượng đẳng, thượng đẳng, tuyệt đẳng.

Rất ưu tú, chỉ đáng tiếc là vào lúc này có vẻ ảm đạm.

Diêu Vân Triển càng cười tươi hơn. Đây mới là cách thức mở ra Vạn Đạo Giới chính xác, tất cả đều chậm rãi đi vào quỹ đạo. Chỉ cần chờ Diệp Phàm bắt chước chó sủa ba tiếng, chuyến đi này sẽ hoàn mỹ.

Mặc dù chiến đấu thua Diệp Phàm, nhưng, ha ha, tập hợp nội tình của Diệp Phàm vẫn quá kém.

Sau Tư Mã Trường Vân là Tử Nhứ Ngưng. Tử Nhứ Ngưng liếc nhìn Diệp Phàm, sau đó lắc đầu nói:

- Ta vẫn cho rằng ngươi là một thiên tài tuyệt đỉnh, xem ra, ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy, ngươi không bằng hắn.

Không bằng hắn? Hắn nào? Lúc này, đám người Diêu Vân Triển sửng sốt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)