- Một tay nghiền ép ta? Ha ha, ha ha ha, thằng nhóc, ngươi xác định ngươi có thể một tay nghiền ép ta sao? Chỉ dựa vào tu vi Siêu Phàm nhị trọng đáng buồn của ngươi so? Chung quy vẫn là học phủ nhỏ, tầm nhìn của mỗi thiên tài trong học phủ đều hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng.
Lúc này, Diêu Vân Triển không nén được cơn giận, cười ngược nói.
- Đệ tử của Chí Tôn học phủ cũng không được tốt lắm, Siêu Phàm thất trọng mà thôi, chẳng biết kém hơn Diệp Phàm bao nhiêu đẳng cấp.
Tư Mã Trường Vân nói xen vào, không khách khí giễu cợt lại. Lúc Diệp Phàm không ở đây, bọn họ phải nén giận. Diệp Phàm tới, bọn họ không cần phải nén giận nữa, cứ đánh một trận là được rồi. Với tiêu chuẩn của Diệp Phàm, Chí Tôn học phủ lại thế nào.
- Nói khoác không biết ngượng, nếu vậy, hôm nay ta...
- Vân Triển!
Một tiếng quát lớn truyền đến, Tử Nhứ Ngưng ngăn cản, sau đó nàng nhìn về phía Diệp Phàm:
- Chúng ta tới học tập, không phải tới gây sự. Diệp Phàm, rõ ràng là ngươi tới chậm, ngươi ngang ngược như vậy, chẳng phải khiến người ta cảm thấy Vạn Đạo học phủ không có chút phong độ sao?
- Tử Nhứ Ngưng, Chí Tôn học phủ các ngươi chẳng qua là một trong sáu đại học phủ, vượt qua năm đại học phủ khác từ bao giờ? Mỗi người đều mọc mũi ở trên mắt, không phục tới đánh. Ngươi có thể lên một mình, cũng có thể ba người cùng lên?
Diệp Phàm nghe vậy không khách khí nói. Người khác sợ hãi Tử Nhứ Ngưng ba phần nhưng Diệp Phàm không sợ. Tạm thời không nói Tử Nhứ Ngưng căn bản không phải là đối thủ của hắn, bản thân hắn cũng có sự thù địch với Tử Nhứ Ngưng. Dưới tình huống hiện tại, hắn không động được vào Tử Nhứ Ngưng, nhưng nếu bản thân nàng muốn chiến, Diệp Phàm không ngại hung hăng sỉ nhục nữ tử này một trận.
- Làm càn, ngươi có thể gọi tên Nhứ Ngưng sao?
Diêu Vân Triển tức giận quát một tiếng, Phương Thiên Kích từ trên vai trực tiếp thả xuống, sấm sét nổ vang, công kích đáng sợ đã phát ra.
Lực lượng thuộc tính sấm sét, không trách được Diêu Vân Triển cuồng vọng như vậy. Đáng tiếc, vẫn còn kém xa.
Diệp Phàm giơ tay phải ra, đỡ một đòn sấm sét một cách ổn thỏa, mặt đất dưới chân của hắn lập tức rạn nứt, chiến bào theo gió trung bay, mái tóc ngắn không buộc tản ra, thản nhiên lại mạnh mẽ.
- Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao?
Diệp Phàm nhếch môi giễu cợt, nghiền ngẫm nhìn Diêu Vân Triển, sự xem thường trắng trợn đó làm cho lòng tự trọng của Diêu Vân Triển bị khiêu khích nghiêm trọng.
- Tự tìm chết!
Diêu Vân Triển giận dữ hét lên.
- Ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Giọng nói của Tử Nhứ Ngưng vang lên. Nàng biết rất rõ, Diêu Vân Triển đánh tiếp chính là tự rước lấy nhục. Người này không thân thiện với nàng, cũng không hề tôn kính Chí Tôn học phủ. Nàng không nghi ngờ Diệp Phàm sẽ hung hăng sỉ nhục Diêu Vân Triển.
Nhưng những lời này lọt vào trong tai Diêu Vân Triển lại vô cùng chói tai. Nữ thần của hắn nói hắn không bằng người khác, hắn làm sao có thể chịu được?
- Vậy thì chưa chắc. Nhứ Ngưng ngươi cứ xem ta trừng trị kẻ bất kính này thế nào.
Diêu Vân Triển quát to, sau đó nhún chân chợt bắn ra. Phương Thiên Kích giống như Ma Thần Chi Nhận hung hăng đánh xuống.
- Quỷ Thần Loạn Vũ Diệt Tiên Trảm!
Ầm!
Sấm sét cuồng bạo nổ tung ở trên trời cao. Sau đó, Diêu Vân Triển dường như có thể dẫn dắt uy lực của trời đất, sấm sét và Phương Thiên Kích của hắn đồng thời hạ xuống.
Diệp Phàm khẽ nhíu mày. Tu vi Siêu Phàm cảnh không có tư cách dẫn dắt uy lực của trời đất, loại năng lực này thật khó tin. Đây là thiên phú Linh Cương của hắn sao?
Không đúng, chắc là đặc tính của vũ khí!
Ầm!
Sấm sét hạ xuống, Thiên Vân trong tay Diệp Phàm hóa thành trường côn, tùy ý ngăn cản Phương Thiên Kích, sấm sét không ngừng càn quét ở trên người hắn nhưng không tạo thành bất cứ tổn thương nào. Không nói tới năng lực phòng ngự của Sát Mãng Chiến Bào, chỉ lấy cường độ cơ thể của Diệp Phàm trước mắt, loại cấp bậc sấm sét này thậm chí không có tư cách phá được phòng ngự.
Keng keng keng!
Diêu Vân Triển tấn công như mưa rền gió dữ, nhưng Diệp Phàm vẫn vững như Thái Sơn, tùy ý đón đỡ nhẹ nhàng thoải mái, hắn lại nhìn Diêu Vân Triển với vẻ giễu cợt, ánh mắt không hề che giấu sự xem thường.
Diêu Vân Triển nhận ra sự xem thường này thì liên tục gầm lên giận dữ, càng ra sức công kích mạnh hơn. Nhưng Diệp Phàm vẫn đỡ vô cùng hời hợt thản nhiên.
- Đây là trình độ thiếu niên Chí Tôn của Chí Tôn học phủ sao? Một đệ tử thiên tài Siêu Phàm thất trọng thậm chí còn không thể phá được phòng ngự của một đệ tử Vạn Đạo học phủ tu vi Siêu Phàm nhị trọng như ta, Chí Tôn học phủ cũng không được tốt lắm nhỉ?
Diệp Phàm khẽ nói. Không thể nói những lời này không cuồng vọng, nhưng cho dù ai đều nhìn ra được thiếu niên Chí Tôn của Chí Tôn học phủ Diêu Vân Triển ở trước mặt Diệp Phàm quả thật giống như một thằng hề vậy.
Bên trong gian phòng đại viện, Thu Nguyệt nhìn hình chiếu, trong mắt đầy ý cười, tâm tình vô cùng sảng khoái. Hàng năm, đệ tử Chí Tôn học phủ qua đều giống như đại gia, hôm nay cuối cùng cũng bị dạy dỗ thành cháu chắt. Thằng nhóc này không làm cho nàng thất vọng.
- Viện trưởng, chúng ta có nên ra ngoài ngăn cản không?
Tích Đình hơi lo lắng nói.
- Không cần, để cho thằng nhóc cố gắng vui đùa một lát. Chí Tôn học phủ quen cao ngạo cũng nên được mài giũa một chút.
Thu Nguyệt lắc đầu. Thiếu niên Chí Tôn thông thường không có cách nào đánh một trận với Diệp Phàm, cho dù là thiên chi kiêu nữ Tử Nhứ Ngưng này cũng bị Diệp Phàm đánh bại, vô địch trong cùng cấp không phải hắn thì là ai.
- Đáng giận, ta muốn ngươi phải chết!
Diêu Vân Triển phẫn nộ hét lên một tiếng, sau đó trên trán hắn xuất hiện một hoa văn đỏ như máu. Hắn có thể trở thành thiếu niên Chí Tôn, tất nhiên phải có lá bài tẩy của mình. Hắn vốn tưởng Diệp Phàm chỉ là một thiên tài nhỏ không biết trời cao đất rộng, vì vậy căn bản không định dùng hết sức ứng phó, nhưng không ngờ đã bị Diệp Phàm sỉ nhục như vậy.
- Ngươi còn chưa có tư cách khiến ta chết! Trở lại cho ta!
Diệp Phàm nghe vậy quát to. Sau đó, trên tay trái có vảy rồng màu xanh lan ra, cả người như hóa thành tia chớp lập tức bay đến bên cạnh Diêu Vân Triển, long trảo vỗ mạnh xuống.
Ầm!
Khí tức Diêu Vân Triển tăng lên với tốc độ tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Đồng thời, một khí tức Man Hoang đáng sợ xuất hiện. Người này nắm giữ huyết mạch linh thú.
Diêu Vân Triển kích hoạt huyết mạch, thực lực tăng lên gấp mấy lần. Song khi long trảo của Diệp Phàm vỗ xuống, hắn vẫn cảm nhận được nghiền ép tới mức tuyệt vọng.
Ầm!
Lực lượng mạnh mẽ nổ tung, nguyên lực vỡ vụn. Trong một giây tiếp theo, Diêu Vân Triển bay ra, đụng mạnh vào bức tường vây quanh đại viện.
Đám người Tư Mã Trường Vân nhìn Diệp Phàm âm thầm chắt lưỡi, vẫn đầy sức sống mạnh mẽ.
Tử Nhứ Ngưng nghẹn lời. Ở đây, nàng tuyệt đối được xem là một người hiểu tương đối toàn diện về thực lực của Diệp Phàm. Dưới tình huống nàng đã sử dụng tất cả thủ đoạn, nàng vẫn bị Diệp Phàm đánh bại, thậm chí dưới tình huống đã kích hoạt cấm khí hộ thể, vẫn còn thua.
Thực lực của Diêu Vân Triển không tệ, nhưng vẫn kém hơn nàng nhiều, huống gì là chênh lệch với Diệp Phàm.
Chỉ có điều Diêu Vân Triển không nghe theo lời khuyên can của nàng, nàng cũng không có cách nào.
Tả Toàn nhíu này, sau đó bắt đầu vận chuyển nguyên lực. Rõ ràng Diệp Phàm đã kích thích ý chí chiến đấu của hắn. Diệp Phàm dường như có cảm giác, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tả Toàn, giơ bàn tay phải ra vẫy đối phương:
- Cùng lên đi!
Phách lối, ngang ngược. Giờ phút này Diệp Phàm cho đám người Tư Mã Trường Vân cảm giác vô địch, đây mới là phong thái của một thiên kiêu tuyệt thế, không sợ khiêu chiến, dám chiến với thiên hạ.
Tả Toàn chậm rãi đi ra. Lần này, Tử Nhứ Ngưng ngăn cản Tả Toàn, cao giọng nói:
- Ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn.