Dáng vẻ Diệp Phàm bây giờ tuyệt đối không tính là tốt, cả người trông cực kỳ chật vật, khí tức yếu ớt, nguyên lực trên thân hỗn loạn, xem tình hình chắc là bị người ta đánh một trận ra trò.
Ngoài viện trưởng còn ai có thể đánh Diệp Phàm? Nhưng... Diệp Phàm đã thông qua khiêu chiến. Thu Thủy Nhi tuyệt đối không tin Diệp Phàm đang lấy tóc thì bị Thu Nguyệt phát hiện, sau đó cố dùng thực lực của mình thu lấy tóc. Điều này quá khó tin.
- Ngươi cố dùng sức chiến đấu với cô cô ta để lấy được tóc sao?
Thu Thủy Nhi ngây người nói.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thu Thủy Nhi. Cô cô ngươi có thực lực thế nào, trong lòng ngươi không biết sao? Cố chiến đấu với nàng, sợ là ta ngại mạng quá dài rồi.
- Không, ta dùng thủ đoạn khác để lấy tóc.
- Vậy ngươi...
- ...
Diệp Phàm rõ ràng không biết nên nói thế nào, cũng không thể nói ta nhìn thấy cơ thể của cô cô ngươi, sau đó cô cô ngươi tùy tiện tìm một lý do đánh ta chứ? Một khi hắn để cho người thứ ba biết được chuyện này, truyền tới tai Thu Nguyệt, hắn có thể tưởng tượng được kết cục bi thảm của mình.
Sau khi tùy tiện nói vài câu, Diệp Phàm đi vào phòng của mình. Thủ đoạn của cường giả Thánh Hiền quả thật vô cùng đáng sợ. Hắn thật sự phải tốn nửa ngày mới loại bỏ được nguyên lực do Thu Nguyệt để lại trong cơ thể. Nguyên lực này không khiến hắn bị thương, Sinh Mệnh Kính Tượng căn bản không có cách chuyển đi được.
Cũng may Diệp Phàm là người không tầm thường, tuy đau đớn nhưng khả năng chịu đựng của hắn rất tốt. Sau khi cố ép nguyên lực ra, Diệp Phàm liên lạc với Dương Nhược Huyên.
- Nhược Huyên!
Diệp Phàm truyền âm nói.
Dương Nhược Huyên trở lời rất nhanh, rõ ràng không phải đang tu hành.
- Diệp Phàm, tài nguyên chuẩn bị xong chưa?
- Đây là ba trăm vạn điểm, nếu ngươi muốn mua chí bảo mạnh mẽ gì, có thể nói với ta, ta sẽ nghĩ cách mua cho ngươi.
Diệp Phàm trực tiếp chuyển ba trăm vạn điểm qua. Tỉ lệ năm đại học phủ đổi điểm cho nhau là một đổi một. Dù sao năm đại học phủ không thật sự phân chia cao thấp.
Tốc độ truyền tống điểm rất nhanh. Ở Thần Nguyên học phủ, trên huy hiệu của Dương Nhược Huyên nhanh chóng phát ra một tia sáng rồi tối lại. Trong lòng nàng thầm vui mừng. Có số điểm này, Mạc Bất Phàm sẽ tu hành nhanh hơn. Chỉ cần Mạc Bất Phàm sớm đột phá Hư Cương cảnh, nàng có thể sớm mượn Thiên Hạ thương hội báo thù rửa hận.
Nữ nhân rơi vào bể tình thì rất ngu ngốc. Ít nhất ở trên người Dương Nhược Huyên có phẩm chất ngốc.
- Có phải ngươi gặp phiền toái gì không?
Diệp Phàm tò mò nói.
- Không, ta chỉ sốt ruột báo thù, cho nên tu hành tốn nhiều tài nguyên thôi. Diệp Phàm, bí tàng Thiên Phủ nhiều như vậy, ngươi hẳn không dùng hết chứ?
- Ta dùng để làm một vài việc. Ngươi còn cần gì sao?
Diệp Phàm không để ý nói. Với giao tình giữa bọn họ, Diệp Phàm nói chuyện không để tâm nhiều. Theo hắn thấy, vũ trang Thiên Đế Môn chính là để sau này có thể một lần hành động báo thù, xây dựng lại Thiên Phủ, điều này cũng không sai.
Nếu là trước kia, Dương Nhược Huyên tất nhiên sẽ không nghĩ linh tinh. Nhưng lâu nay, Mạc Bất Phàm vẫn luôn chậm rãi tẩy não, đã khiến nàng thay đổi kế hoạch báo thù, trong lòng nàng hơi khó chịu, trong đầu nghĩ đến những lời Mạc Bất Phàm nói.
Bí tàng Thiên Phủ là của ngươi, viện trưởng Thiên Phủ là gia gia ngươi, nhưng bây giờ ngươi cần lấy một ít đã khó xử như vậy, sau này cho dù Thiên Phủ xây dựng lại, nó cũng không liên quan tới Dương gia ngươi nữa, nó là của họ Diệp!
Đúng vậy, Diệp Phàm dùng bí tàng vào làm chuyện khác, căn bản không thương lượng với nàng, còn không phải đã xem bí tàng trở thành đồ riêng của hắn sao? Mạc Bất Phàm là người yêu của nàng, Diệp Phàm dù sao cũng là một người ngoài.
Hơn nữa, lúc Diệp Phàm ở Thiên Phủ đã có quan hệ không tốt với các gia tộc lớn. Bản thân Thiên Phủ nắm các gia tộc lớn trong tay. Hắn xây dựng lại Thiên Phủ, làm sao có thể có bóng dáng của các gia tộc lớn?
Nếu thế, ngược lại không bằng đòi hết bí tàng Thiên Phủ qua. Mối thù Thiên Phủ, ta sẽ tự mình tới báo.
Nghĩ tới đây, Dương Nhược Huyên khẽ nói:
- Diệp Phàm, bí tàng Thiên Phủ còn bao nhiêu, số ngươi đã dùng thì thôi, những cái khác có thể đưa cho ta không?
- Cái gì?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sửng sốt, sau đó khẽ nhíu mày. Không phải hắn luyến tiếc bí tàng mà giọng điệu và lời nói của Dương Nhược Huyên làm cho hắn có một dự cảm xấu.
- Thế nào, Diệp Phàm ngươi không chấp nhận sao? Hay ngươi muốn một mình phân phối bí tàng nàng? Ta chắc hẳn cũng có tư cách phân phối chứ?
Dương Nhược Huyên nói với vẻ hơi khó chịu.
Diệp Phàm thở dài, sau đó truyền tống hai trăm vạn điểm còn lại và tất cả linh khí có khả năng trưởng thành, nguyên thạch cho Dương Nhược Huyên:
- Tài nguyên ở đây, cộng thêm tài nguyên đã phân cho các ngươi, cũng tương đương với bảy phần tài nguyên trong bí địa. Ta chuyển tất cả cho ngươi đấy.
- Nhưng Nhược Huyên, ngươi phải hiểu được trên lưng ngươi đang cõng điều gì. Ta đã nhận lời Dương lão sẽ chiếu cố ngươi, sẽ dẫn theo các ngươi xây dựng lại Thiên Phủ. Ngươi cần phải tài nguyên, ta có thể cho ngươi, nhưng ta hi vọng tất cả những tài nguyên này được sử dụng để nâng cao tu vi của ngươi và báo thù, đừng làm cho Dương lão thất vọng.
Trực giác của hắn vẫn rất tốt. Hắn cảm giác Dương Nhược Huyên rất có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó. Diệp Phàm giao những tài nguyên này cho Dương Nhược Huyên, cũng không phải có ý gì khác với nàng. Chẳng qua Dương Nhược Huyên là truyền nhân duy nhất của Dương lão, nàng đúng là người có tư cách nhất kế thừa bí tàng. Chỉ cần là báo thù, hắn đưa mấy thứ này cho Dương Nhược Huyên thì đã sao.
Nhưng hắn chỉ sợ Dương Nhược Huyên bị người ta lừa.
Bây giờ Diệp Phàm lại biến thành kẻ nghèo. Ngoại trừ Vạn Niên Khổ Tủy và một số báu vật kỳ lạ như Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, Bàn Long Bút, Vẫn Linh Bàn, hắn dường như không có cả tài nguyên tu hành.
- Diệp Phàm, có phải chỗ ngươi còn có Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy?
Dương Nhược Huyên nói tiếp.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nhíu mày:
- Tư chất của ngươi không có cách nào thông qua thử thách của Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy, ngươi cần vật ấy có tác dụng gì?
- Ta tất nhiên có cách dùng của ta, ngươi có thể cho ta không?
- Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy là kỳ vật, không thể nào truyền tống trong huy hiệu được. Nếu ngươi cần phải, qua một thời gian ngắn nữa ta đi tới Thần Nguyên học phủ tìm ngươi, tự mình giao cho ngươi?
Diệp Phàm suy nghĩ rồi nói. Hắn không biết Dương Nhược Huyên rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần hắn đến Thần Nguyên học phủ, tất nhiên sẽ điều tra ra manh mối.
- Ồ, vậy thì thôi. Sau này ngươi có cơ hội lại đưa cho ta, ta còn có việc phải rời đi trước.
- Ừ!
Ấn ký truyền âm nhanh chóng cắt đứt, Diệp Phàm suy nghĩ một lát, liên hệ với Lạc Tố Tố.
- Diệp Phàm?
Giọng nói hơi nghi ngờ của Lạc Tố Tố vang lên, rõ ràng nàng kinh ngạc khi thấy Diệp Phàm nhiều lần liên hệ với nàng như vậy, sau đó chính là sự tưởng tượng của nàng.
Trong nháy mắt rất nhiều tình tiết máu chó lướt qua trong đầu của Lạc Tố Tố, giọng nói của Diệp Phàm vang lên:
- Tố Tố, dạo này Nhược Huyên thế nào?
- Nàng à? Dạo này nàng rất tốt, tu hành rất nghiêm túc, hơn nữa có sư phụ là Chí Tôn cảnh dạy dỗ, ở trong Thần Nguyên học phủ cũng là nữ thần được vạn người chú ý.
Lạc Tố Tố nghe vậy không khỏi dịu dàng nói.
- Có một số chuyện đặc biệt nào đó không? Ví dụ như bên cạnh nàng xuất hiện người nào đó, hoặc nàng từng ra ngoài rèn luyện.
- Rèn luyện... từng có. Mấy tháng trước, nàng từng ra ngoài một lần nhưng an toàn trở về. Sao vậy, nàng có vấn đề gì à?
- Không, dạo này nàng tu hành thế nào?
- Chuyện này, ta không biết rõ lắm. Diệp Phàm tuy, ta hứa với ngươi sẽ chiếu cố nàng, nhưng không thể là bảo mẫu của nàng được. Ta chỉ có thể cho nàng một ít giúp đỡ trong khả năng. Hơn nữa, gần đây nàng đưa ra một số yêu cầu không hợp lý?
Giọng nói của Lạc Tố Tố có chút bất mãn vang lên.