Vô Địch Thiên Đế

Chương 584: Chính là muốn trừng trị ngươi

Chương Trước Chương Tiếp

- Diệp Phàm thật sự hoàn thành khiêu chiến sao?

Vũ Anh Viện, Hoa Vũ Vân kinh ngạc kêu lên. Đám người Thu Thủy Nhi nghe vậy, lập tức lấy huy hiệu ra. Sau đó trên mặt mỗi người đều vô cùng kinh ngạc, nhất là Thu Thủy Nhi hoàn toàn không thể tin tưởng.

Có lẽ người khác sẽ cho rằng Thu Nguyệt bởi vì tư chất của Diệp Phàm mà mở một mắt lưới. Nhưng Thu Thủy Nhi biết rất rõ, Thu Nguyệt không chỉ không nhường, trái lại càng coi trọng hơn trước, thậm chí còn mượn sức của nàng.

Dù dùng hết sức ứng phó trong khiêu chiến như vậy, cô cô vẫn thua. Sao có thể như vậy được?

Thu Thủy Nhi không có cách nào hiểu được kết quả này, nhưng nàng hiểu rõ, đây là sự thật. Mặc dù cô cô của nàng có lúc làm việc hoàn toàn tùy theo sở thích, nhưng cũng là một người cực kỳ có nguyên tắc, thua là thua, thắng là thắng.

Trong đôi mắt đẹp của bốn nàng đều có những cảm xúc khó hiểu. Các nàng đã gặp qua không ít nam nhân ưu tú, thậm chí đã miễn dịch với bọn họ. Nhưng khi thấy một người vô cùng ưu tú, các nàng không có cách nào không nhìn thẳng vào hào quang chói mắt này.

Diệp Phàm chính là một người như vậy. Mặc dù hắn không phách lối, hắn làm việc đều chỉ vì một vài thứ mình cần, nhưng ánh sáng của hắn vẫn chói mắt như vậy, sự ưu tú và mạnh mẽ này là phát ra từ trong xương cốt, không che giấu được.

Một nam nhân như vậy, nữ nhân nào có thể thản nhiên được.

Ở trên người nam nhân này, kỳ tích biến thành tùy ý, mạnh mẽ là thế nào? Đây mới là mạnh mẽ.

Mà ở trong đại viện của viện trưởng, sau khi Diệp Phàm thu được năm trăm vạn điểm đã chắp tay từ biệt. Đừng thấy Thu Nguyệt dường như đã nén được cơn giận, trông hoàn toàn bình thường, nhưng Diệp Phàm luôn cảm thấy quanh thân lạnh lẽo. Hắn cũng có hiểu biết nhất định về Thu Nguyệt. Đây là một người làm việc căn bản không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.

Bây giờ nàng đang cố nén giận, nhưng chờ tới lúc Diệp Phàm phạm sai lầm sẽ trừng trị hắn. Lúc này, hắn nhanh chóng rời đi là đúng nhất.

- Cảm ơn viện trưởng, vậy ta xin cáo từ.

Lòng bàn chân Diệp Phàm như bôi dầu, chuẩn bị chạy. Thu Nguyệt nhìn dáng vẻ của Diệp Phàm, không khỏi nở nụ cười quyến rũ. Thằng nhóc này cũng biết sợ à?

- Cơ thể của ta có đẹp không?

Thu Nguyệt đột nhiên nói.

- Cơ thể của viện trưởng đương nhiên là đẹp rồi. Đáng tiếc ta vô duyên được thưởng thức. Cũng không biết trên thế gian này có người đẹp trai tuấn tú nào may mắn có thể thưởng thức.

Lúc này Diệp Phàm cung kính nói, vừa biểu thị mình không thấy gì, đồng thời còn chẳng biết xấu hổ khen mình đẹp trai tuấn tú.

Thu Nguyệt không khỏi cảm thấy nghẹn lời. Thằng nhóc này đúng là da mặt đủ dày, lại dám giở thủ đoạn dối trá ở trước mặt ta, hừ!

- Ngươi có muốn lại nhìn thêm chút nữa không?

Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm với ánh mắt quyến rũ, cả người dường như xấu hổ nói.

Diệp Phàm lập tức cảm thấy miệng khô lưỡi khô, thầm nghĩ đúng là một yêu tinh. Nếu đổi lại thành bất kỳ nam nhân nào khác, sợ rằng đã không chịu nổi trước cám dỗ này. Lúc này, trong lòng hắn thầm đọc sắc tức là không, sắc tức là không, sắc... Chà chà, báu vật à... Khụ, sắc tức là không.

- Viện trưởng nói đùa, nhìn tất nhiên muốn nhìn, nhưng từ 'nhìn thêm' với từ 'lại' này là sao? Ta chưa bao giờ nhìn qua mà?

Lúc này, Diệp Phàm nói được dè dặt. Tiếp xúc nhiều với nữ nhân, hắn biết rõ trong lời nói của yêu nữ này có cạm bẫy. Đầu tiên Diệp Phàm không thể nói là không muốn, nói không muốn chính là phủ nhận sức cám dỗ của nàng. Thu Nguyệt sẽ lập tức hỏi ngược lại: Ý ngươi là cơ thể của ta khó coi, ngươi không muốn nhìn sao?

Sau đó không thiếu được một trận trừng trị.

Cũng không thể nói muốn, muốn chính là thầm chấp nhận hắn đã nhìn rồi. Thu Nguyệt sẽ lập tức nói: Ngươi quả nhiên đã nhìn cơ thể ta, vụ đánh cược đã kết thúc, bây giờ chắc hẳn phải tính tới chuyện này.

Dù sao không quan tâm muốn hay không muốn, đều sẽ bị đánh. Diệp Phàm là người thế, chút cạm bẫy nhỏ đó không thể cản được hắn.

Bây giờ hắn chỉ cần cắn chặt mình không nhìn thấy gì, Thu Nguyệt lại không thể mượn cớ trừng trị hắn, đây là lý luận hắn nhất định phải kiên trì.

Thu Nguyệt không ngờ Diệp Phàm láu cá như vậy, trong lòng lập tức khó chịu. Bất kể nói thế nào, nàng là nữ nhân, lúc mình tắm bị Diệp Phàm nhìn thấy sạch, nhưng dưới tình huống Diệp Phàm tiếp nhận khiêu chiến, nàng không muốn cũng phải chấp nhận thua thiệt.

Thu Nguyệt càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu. Chuyện khiêu chiến đã kết thúc, sau đó nàng tất nhiên phải tìm lý do trừng trị Diệp Phàm một trận, để hả cơn giận trong lòng. Nhưng không ngờ Diệp Phàm căn bản không cắn câu.

Đúng là đáng giận. Thu Nguyệt âm thầm nghiến răng nghiến lợi, sau đó dịu dàng nói:

- Diệp Phàm!

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi theo thói quen nhìn về phía Thu Nguyệt, lại thấy Thu Nguyệt vén áo khoác lên, lộ ra phần đùi thon dài tuyệt đẹp. Trong lòng hắn lập tức sửng sốt, đây là muốn chơi trò gì vậy? Mỹ nhân kế à? Oa, tiêu chuẩn này không nhỏ đâu!

- Diệp Phàm to gan, ngươi tự nhiên vô lễ nhìn trộm ta như thế!

Thu Nguyệt khẽ kêu nói, tiếp theo trực tiếp ra tay.

Diệp Phàm lập tức sửng sốt, sau đó thấy một khí thế đáng sợ ép xuống, nguyên lực của hắn lập tức bị phong ấn, cả người tự nhiên bay lên.

Ầm ầm ầm vút vút...

Sau khi liên tục đánh Diệp Phàm, Thu Nguyệt ném hắn ra ngoài đại viện. Một tiếng nổ mạnh vang lên, hắn đập mạnh vào linh thụ rất lớn bên ngoài.

Diệp Phàm khẽ cử động cơ thể, sau đó lập tức cảm nhận được đau đớn trên người. Hắn nhe răng trợn mắt, hít một hơi thật sâu. Mẹ nó, còn có thể nói đạo lý không?

Mỹ nhân kế? Diệp Phàm suy nghĩ nhiều rồi. Thu Nguyệt căn bản cố ý tìm lý do đánh hắn một trận nên thân. Đây mới đúng là phong cách của yêu nữ.

Trong lòng Diệp Phàm thấy bi thương căm phẫn. Gặp phải một viện trưởng không nói đạo lý như thế, nhưng thực lực của người ta nghiền ép hắn, ngoại trừ chịu bị đánh, hắn còn có thể làm gì chứ? Hai đời làm người, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một họa thủy không nói đạo lý công khai như vậy.

- Yêu tinh này ra tay thật nặng. A, nhưng chân dài vừa rồi, chà chà, có thể so sánh được với Huân Y đấy. A, thần văn nguyên lực khôi phục cũng tốn sức. Ối, mọi người đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, người xưa thật sự không lừa ta.

Diệp Phàm vừa phỉ nhổ vừa tập tễnh rời đi.

Thu Nguyệt tuyệt đối không đánh cho hắn bị thương nặng, nhưng đặc biệt sử dụng nguyên lực kích thích thần kinh đau đớn của hắn, không bị thương nặng nhưng rất đau đớn. Hơn nữa Thu Nguyệt biết Diệp Phàm có năng lực khôi phục khủng khiếp, tất nhiên sử dụng nguyên lực trì hoãn thời gian khôi phục của Diệp Phàm.

Mục đích chính là để cho Diệp Phàm đau thêm một lúc.

Suy nghĩ tới thu hoạch tối nay, Diệp Phàm rất nhanh đã bình thường trở lại. Nói tóm lại, mình vẫn lời không ít, năm trăm vạn điểm tới tay, còn có phúc lợi phong phú như vậy. Cơ thể yêu nữ cảnh giới Thánh Hiền, chà chà, không thiệt, không thiệt!

Thu Nguyệt nhìn Diệp Phàm rời đi trên đá giám sát, tâm tình cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều, gương mặt ửng hồng, đôi môi mọng đỏ như máu phác họa ra đường cong động lòng người: Nhóc con đúng là rất có sức hút, lợi cho ngươi rồi!

Trở lại Vũ Anh Viện, bốn nàng Thu Thủy Nhi đang tập trung lại, thảo luận về tình hình của Diệp Phàm.

- Các ngươi nói hắn hoàn thành khiêu chiến này, rốt cuộc phải trả giá đắt thế nào?

Hoa Vũ Vân cười nói.

- Giá đắt, theo những gì ta hiểu về cô cô ta, hoặc là hắn lấy được tóc trong tình huống cô cô ta không kịp phản ứng, hoặc là căn bản không thu được tóc, hắn thành công, như vậy hắn không bị thương sao?

Thu Thủy Nhi rõ ràng rất hiểu Thu Nguyệt.

- Chẳng lẽ không tồn tại khả năng lúc hắn nhận được tóc bị viện trưởng phát hiện, sau đó xảy ra tranh đấu, Diệp Phàm dùng sức mạnh thu được tóc.

- Sao có thể như vậy được? Cô cô ta là Thánh Hiền cảnh, chỉ cần bị cô cô ta phát hiện, hắn không có bất kỳ cơ hội nào... Diệp Phàm?

Thu Thủy Nhi mới nói đến đó, đúng lúc nhìn thấy Diệp Phàm bước vào đại viện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)