Diệp Phàm phản ứng rất nhanh, hoặc nói là hắn đã qua thời gian kinh ngạc, lúc này tay phải vẫy một cái, một sợi tóc của Thu Nguyệt bị gãy, bay đến trong tay của Diệp Phàm.
Thu Nguyệt vẫn còn ngây ra, sau đó nổi giận và không thể tin tưởng nổi. Nàng quả thật không ngờ Diệp Phàm tự nhiên xuất hiện. Trong suy đoán của nàng, Diệp Phàm đã rời đi, hắn làm sao có thể tránh được đá giám sát. Phải biết nàng không chỉ bố trí một hòn đá giám sát, xung quanh cả đại viện căn bản không có góc chết.
Cho dù Diệp Phàm có cách tránh được đá giám sát, vậy hắn phá giải trận pháp của nàng thế nào, cho dù hắn có năng lực phá giải trận pháp, vậy hắn làm thế nào đến mà thần không biết quỷ không hay?
Tất cả những điều này đều không hợp đạo lý. Nhưng Diệp Phàm đã xuất hiện, còn xuất hiện ở trước mặt nàng như thế, hơn nữa còn từ dưới đáy hồ nước lên.
Nàng có thể xác định Diệp Phàm đã vừa vặn nhìn thấy hết mọi chỗ trên người mình. Đáng lẽ nàng phải trực tiếp giết chết người này, nhưng lại không thể làm được. Diệp Phàm cũng không sai, hắn tiếp nhận khiêu chiến, chỉ cần có thể lấy được sợi tóc của nàng, tránh được nhận biết của nàng tới chỗ này thì có lỗi gì chứ.
Sai ở chỗ nàng biết rõ ràng Diệp Phàm sẽ đến, còn tắm trong khoảng thời gian này, cũng không thể nói Diệp Phàm vì tránh né thời gian nàng tắm mà từ bỏ cơ hội khó có được như vậy.
Mặt khác, có lẽ Diệp Phàm căn bản không biết nàng đang tắm, lần này căn bản là một sự hiểu nhầm.
Giết không thể giết, giết rồi người khác sẽ nghĩ thế nào về Thu Nguyệt? Khiêu chiến là do nàng đưa ra, Diệp Phàm không tới đây thì làm sao lấy được tóc?
Không giết, nghĩ đến mình bị Diệp Phàm nhìn thấy sạch, hơn nữa còn nhìn thấy ở dưới đáy hồ, tuy nàng đã một trăm năm mươi tuổi nhưng chưa từng bị bất kỳ nam tử nào nhìn qua cơ thể, tu hành công pháp dục niệm là một chuyện, trên thực tế Thu Nguyệt không phải là nữ tử lẳng lơ thật sự.
Đáng giận nhất là trong lúc này người này còn muốn lấy tóc của nàng, chẳng lẽ hắn không cảm nhận được sức hấp dẫn từ cơ thể của Thu Nguyệt nàng sao?
Diệp Phàm nắm sợi tóc trong tay, ánh mắt vô cùng xấu hổ, hắn cũng không ngờ tới cảnh tượng này. Hắn quả thật dùng kế hồi mã thương, nhưng ai biết hồi mã thương suýt biến thành vung thương.
- Viện trưởng, ta thật ra chưa nhìn thấy gì hết...
Suy nghĩ tới tính cách của Thu Nguyệt, Diệp Phàm nhắm mắt nói.
- Chân của ta trắng không?
- Trắng... trắng hay không ta làm sao biết được, ta chưa nhìn thấy gì hết.
Diệp Phàm mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng nói.
- Hừ, vậy ánh mắt của ngươi bây giờ không phải đang nhìn về phía chân của ta sao?
Thu Nguyệt nghe vậy, tức giận không biết trút vào đâu. Bởi vì trong lúc vội vàng, nàng chỉ tùy tiện khoác áo khoác mỏng, cặp chân dài thỉnh thoảng vẫn lộ ra cảnh xuân. Lúc này, Diệp Phàm đang ngắm nhìn cơ thể nàng không hề khách sáo. Điều này làm nàng hơi ngượng ngùng.
Cũng may nàng dù sao cũng là một cường giả Thánh Hiền, không so đo về phương diện này như những tiểu nữ sinh ngây thơ. Nàng vung tay lên, lấy ra một áo choàng dài che đi cảnh xuân như ẩn như hiện. Sau đó, nàng ngồi xuống chiếc ghế dài ở trong gian phòng, nở nụ cười quyến rũ:
- Ngươi lấy được tóc rồi?
- Cảm ơn viện trưởng nương tay.
Lúc này Diệp Phàm chắp tay nói, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật may Thu Nguyệt là một yêu tinh một trăm năm mươi tuổi, nếu là Thu Thủy Nhi, sợ rằng căn bản sẽ không nói đạo lý với Diệp Phàm, càng chưa nói tới chuyện dễ dàng ngăn được cơn giận trong lòng.
Thật ra trong tròng Thu Nguyệt cũng rất khó chịu, nhưng nàng dù sao cũng là viện trưởng, là cường giả Thánh Hiền, nếu thật sự cố tình gây sự giống như đám người Thu Thủy Nhi, khó tránh khỏi sẽ mất thân phận. Lần này, nàng đã đánh giá thấp năng lực của Diệp Phàm.
- Ta không nương tay, ngươi có thể lấy được tóc là năng lực của ngươi. Nhưng ta rất tò mò, ngươi làm sao trước được cảm nhận của ta, đồng thời phá giải trận pháp của ta?
Thu Nguyệt nói tránh đề tài gây xấu hổ. Không biết vì sao, bây giờ nhìn ánh mắt Diệp Phàm, nàng luôn cảm thấy trên người nóng tới phát sợ.
- Ta quả thật có vài thủ đoạn có thể phá giải được trận pháp của viện trưởng. Ta tin tưởng viện trưởng đã có suy đoán về điểm này, chỉ có điều sau đó ta được ăn cả ngã về không khiến viện trưởng tưởng nhầm ta không thể phá trận. Về phần tránh né nhận biết của ngươi, ta sử dụng Thiên Ẩn Trận Bàn. Mặt khác, ta đã sớm biết về đá giám sát của ngươi, lần đầu tiên ta độn thổ ở trước mặt ngươi là cố ý làm cho ngươi xem thôi.
Diệp Phàm thấy Thu Nguyệt tránh trọng tâm câu chuyện, tất nhiên sẽ không cắn mãi chuyện vừa rồi. Nếu sơ ý bị Thu Nguyệt đập chết, hắn thật sự không có chỗ nào để nói lí lẽ đâu.
- Ngươi biết đá giám sát? Thiên Ẩn Trận Bàn, Bách Ẩn Trận Bàn, khả năng phá trận....
Thu Nguyệt nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó chăm chú nhìn Diệp Phàm, khẽ nói:
- Không ngờ tất cả đều ngươi là cái bẫy do ngươi bày ra!
Thu Nguyệt cũng không phải là người ngu, chỉ thông qua vài câu của Diệp Phàm, đã suy đoán được kế hoạch của hắn. Ngay từ lúc đầu, rạng sáng hôm nay Diệp Phàm đến không phải vì tóc của nàng, mà để làm nàng mất cảnh giác. Lạc Tinh Nhứ, Thu Thủy Nhi đều nằm trong tính toán của hắn.
Hành vi của Diệp Phàm chính là làm cho Thu Nguyệt nghĩ hắn đang tính được ăn cả ngã về không, do đó sau khi trận pháp hoàn thành, nàng bớt cảnh giác, công thêm đá giám sát khiến Thu Nguyệt càng yên tâm hơn. Nhưng ai có thể ngờ được Diệp Phàm sẽ quay trở lại vào lúc này.
Hơn nữa hắn có thể từ phía xa lấy tóc của mình, chiêu thức này làm nàng quả thật trở tay không kịp.
- Ngươi thắng rồi!
Thu Nguyệt khẽ nói, trong đôi mắt đẹp của nàng lóe lên ánh sáng kỳ dị. Sự mạnh mẽ của Diệp Phàm ở trước mặt nữ nhân kiêu ngạo như Thu Nguyệt không tính là gì cả. Trình độ của hai người khác nhau. Cho dù lúc nàng áp chế tu vi xuống Hợp Thánh cảnh bị Diệp Phàm mới là Siêu Phàm cảnh đánh bại, nàng vẫn không quá coi trọng Diệp Phàm.
Nhưng trong lần đấu trí này, nàng đã thua triệt để như vậy, nhất là Diệp Phàm lợi dụng tất cả những điều kiện xung quanh, càng làm nàng có một cảm giác thất bại. Điều khiến nàng kiêu ngạo nhất chưa bao giờ là thực lực mà là trí mưu của mình. Nàng đóng vai từng nhân vật mờ ảo lẳng lặng nhìn vô số người ngu xuẩn trên thế giới này, dường như hành vi của tất cả mọi người đều nằm trong dự đoán của nàng.
Bao gồm cả Diệp Phàm, nàng chưa bao giờ cảm thấy người này nhảy ra ngoài lòng bàn tay của mình. Nhưng hôm nay một tát này đã nói cho nàng biết, nàng am hiểu che giấu nhưng Diệp Phàm làm sao có thể thật sự để nàng nhìn thấu được?
Làm một nữ nhân kiêu ngạo, bị nam nhân đánh bại trên lĩnh vực mà nàng vẫn khá tự hào, đây là bị chinh phục. Thu Nguyệt quả thật có phần thưởng thức khác đối với Diệp Phàm, thưởng thức này làm nàng tự nhiên hơi không biết phải làm thế nào.
- Đây là năm trăm vạn điểm.
Thu Nguyệt vung tay lên, chuyển năm trăm vạn điểm đến trong huy hiệu của Diệp Phàm, đồng thời trên huy hiệu của tất cả đệ tử Vạn Đạo học phủ đều phát ra một tia sáng kỳ lạ. Ngay sau đó, đám người ngây ra nhìn mọi thứ trước mắt.
Diệp Phàm khiêu chiến thành công!
- Thành... Thành công?
Vô số tiếng nuốt nước bọt vang lên. Mọi người hiển nhiên không có cách nào tin tưởng được vào điều này. Không ngờ Diệp Phàm thật sự lấy được tóc của viện trưởng? Đây là chuyện mơ giữa ban ngày sao? Đó là cường giả Thánh Hiền đấy. Diệp Phàm chẳng qua chỉ là Siêu Phàm cảnh, hắn làm sao làm được?
- Mạnh mẽ, quá mạnh mẽ!
- Diệp Phàm sao? Quả nhiên là yêu nghiệt!
- Ta ngất, người anh em này quá dữ dội, thần tượng của ta đúng là thần tượng!
Trong khoảng thời gian ngắn, cả học phủ gần như điên cuồng. Khiêu chiến số một của Vạn Đạo học phủ không phải là đùa đâu. Có không ít thiên tài có can đảm khiêu chiến nhưng không một ai có thể thành công, số ít người không bị đánh tới tàn phế đã có thể kiêu ngạo cả đời.
Nhưng một khiêu chiến bất khả thi như vậy đã bị người ta hoàn thành được, còn là học viên mới Diệp Phàm này. Người này còn có gì không thể làm được không?