- Vạn Niên Khổ Tủy?
Lạc Tố Tố nghe vậy, trong lòng không khỏi dao động. Vạn Niên Khổ Tủy còn quý trọng hơn Thiên Ẩn Trận Bàn nhiều. Nàng biết Diệp Phàm có Vạn Niên Khổ Tủy, nhưng không biết hắn có bao nhiêu. Hắn hào phóng dùng Vạn Niên Khổ Tủy đổi Thiên Ẩn Trận Bàn với nàng, có phải là vì nàng không?
Đổi lại thành người khác, hắn sẽ chịu thua thiệt đổi như vậy sao?
Không thể không nói, năng lực ảo tưởng của Lạc Tố Tố vẫn rất mạnh.
Vạn Niên Khổ Tủy quả thật còn quý trọng hơn Thiên Ẩn Trận Bàn nhiều. Nhưng bây giờ Diệp Phàm ngoại trừ vật này, đã không còn thứ gì khác có thể đổi được. Hơn nữa, Vạn Niên Khổ Tủy không thể truyền tống qua thủy tinh truyền âm nhưng Thiên Ẩn Trận Bàn có thể, vậy không phải là đang thử thách sự tín nhiệm của Lạc Tố Tố đối với Diệp Phàm sao?
Nếu Diệp Phàm thu được Thiên Ẩn Trận Bàn lại không đưa Vạn Niên Khổ Tủy ra, nàng có thể làm thế nào?
- Đây là Thiên Ẩn Trận Bàn.
Lạc Tố Tố khẽ nói. Ở Lạc gia cũng không có nhiều Thiên Ẩn Trận Bàn, trên người Lạc Tố Tố chỉ có một cái. Lạc Tinh Nhứ căn bản còn không có. Đây là vì Lạc Tố Tố ở trong Lạc gia quả thật có địa vị còn cao hơn Lạc Tinh Nhứ nhiều.
Diệp Phàm thu trận bàn, khẽ nói:
- Cảm ơn, sau này ngươi bảo người đáng tin cậy tới Vạn Đạo học phủ tìm ta lấy Vạn Niên Khổ Tủy. ngươi không thể nói chuyện này cho Lạc Tinh Nhứ biết?
- Ta biết. Nhưng ngươi cần Thiên Ẩn Trận Bàn làm gì? Bây giờ ngươi tốt nhất ở trong Vạn Đạo học phủ yên tâm tu hành, chờ phong ba của Vũ gia và Quan Cốc qua, đừng gây chuyện khắp nơi thì thỏa đáng hơn.
- Yên tâm đi, ta biết đúng mực. Tố Tố quan tâm ta như vậy, sẽ không phải là thật sự thích ta chứ?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nói đùa.
- Ngươi đi tìm chết đi!
Lạc Tố Tố nổi giận nói, sau đó tắt thủy tinh truyền âm, gương mặt đỏ bừng. Nàng ngồi ngây người một lúc, thở dài nói:
- Ta làm sao có thể thích người như thế được. Không có khả năng. Đúng là một tên khốn kiếp, suốt ngày chiếm lợi của ta. Lần sau ngươi đừng mơ ta giúp ngươi.
...
Sau khi tắt trận pháp truyền âm, Diệp Phàm tìm hiểu Thiên Ẩn Trận Bàn trong tay, tâm tình rất tốt. Bây giờ chỉ chờ tới lúc buổi tối, hắn sẽ dùng hết sức ứng phó là được rồi. Cái lưỡi này vẫn phải tiếp tục rải ra.
Sau đó, Diệp Phàm đi ra ngoài, gõ cửa phòng Lạc Tinh Nhứ.
Lạc Tinh Nhứ mở cửa phòng ra. Diệp Phàm đi vào, khẽ nói:
- Lạc cô nương, trên người ngươi còn có Bách Ẩn Trận Bàn không?
- Ở Lạc gia ta cũng không có nhiều Bách Ẩn Trận Bàn, trên người ta chỉ có một cái thôi. Nếu ngươi cần, có thể phải chờ đến ngày kia.
Ngày kia cũng chính là ngày thứ tư.
Diệp Phàm nghe vậy khẽ gật đầu:
- Ta quả thật còn cần thêm. Lại phiền phức Lạc cô nương. Đúng rồi, vẫn mong ngươi đừng nói chuyện này cho Thủy Nhi cô nương biết.
- Ngươi gọi ta Tinh Nhứ là được rồi. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu.
Lạc Tinh Nhứ khẽ gật đầu.
Lúc này, Diệp Phàm chắp tay rời đi.
Sau một khắc, Thu Thủy Nhi lặng lẽ đến trong phòng Lạc Tinh Nhứ.
- Lạc muội muội, Diệp Phàm tìm ngươi có chuyện gì vậy?
Thu Thủy Nhi khẽ nói.
- Không có chuyện gì, chỉ là một số chuyện trên phương diện tu hành thôi.
Lúc này, Lạc Tinh Nhứ giải thích, nếu nàng đã nhận lơi Diệp Phàm, tất nhiên sẽ không tiết lộ tin tức.
- À, chắc hắn muốn đổi Bách Ẩn Trận Bàn chứ gì?
Thu Thủy Nhi nói ngay. Lạc Tinh Nhứ nghe vậy không khỏi sửng sốt nhưng nhanh chóng giấu đi vẻ kinh ngạc, lắc đầu:
- Không phải.
- A, Lạc muội muội, ta cũng cần Bách Ẩn Trận Bàn, trên người ngươi còn không?
- Không, nếu ngươi cần, ta nhất định phải lấy từ Lạc gia, nhanh nhất cũng phải ngày kia mới có. Nhưng ngày kia cũng không được, ta không thể một lần lấy quá nhiều Bách Ẩn Trận Bàn.
Lạc Tinh Nhứ nghe vậy lại nói, trong giọng nói còn mang theo một vài ý khác. Thu Thủy Nhi hiểu, quan hệ giữa nàng và Lạc Tinh Nhứ còn thân thiết hơn quan hệ giữa Lạc Tinh Nhứ và Diệp Phàm nhiều. Lạc Tinh Nhứ thật ra không nói rõ ràng cho Thu Thủy Nhi biết là Diệp Phàm muốn đổi Bách Ẩn Trận Bàn, nhưng nàng nhanh nhất cũng phải chờ tới ngày kia mới lấy được.
- A, đúng rồi, ngươi nói Diệp Phàm có thể tìm muội muội ngươi đổi Bách Ẩn Trận Bàn không?
Thu Thủy Nhi nói có phần ám chỉ.
- Sẽ không đâu. Trên người muội muội ta không có Bách Ẩn Trận Bàn, chỉ có Thiên Ẩn Trận Bàn. Nhưng thứ đồ như Thiên Ẩn Trận Bàn căn bản không đổi được, hơn nữa muội muội ta cũng không thiếu tài nguyên, nếu quả thật đổi, với tính cách của nàng sẽ hỏi Diệp Phàm muốn làm chuyện gì.
Lạc Tinh Nhứ lắc đầu.
Thu Thủy Nhi khẽ gật đầu, sau đó rời đi luôn.
...
Rất nhanh đã đến buổi tối. Nhưng Diệp Phàm không vội, mãi đến rạng sáng mới bỏ Đại Đế vào trong Linh Thú Hoàn, Diệp Phàm bay về phía đại viện của viện trưởng.
Vì sao hắn lựa chọn buổi tối? Bây giờ hắn được xem là người có tiếng ở học phủ, không lựa chọn buổi tối, rất dễ bị người ta phát hiện. Với trình độ hóng chuyện của đệ tử Vạn Đạo học phủ, không chừng tất cả sẽ đi theo hắn cùng tới đại viện của viện trưởng, đến lúc đó hắn không bị Thu Nguyệt đánh chết đã xem như không tệ rồi, còn muốn tóc của nàng nữa sao?
Diệp Phàm nhanh chóng đến nơi ở của Thu Nguyệt. Hắn tùy tiện liếc qua tảng đá bên cạnh, sau đó cẩn thận lấy ra Bách Ẩn Trận Bàn, hoàn toàn che giấu khí tức của mình, sau đó chậm rãi bước vào trong mặt đất.
Diệp Phàm biết rất rõ, tất cả mọi hành động của mình đều bị người nào đó quan sát được. Không sai, tảng đá bình thường này thật ra là trận pháp giám sát. Đây là trận pháp bí mật, cực kỳ thần bí trong đạo pháp trận. Nếu không phải đời trước hắn đã từng chịu thiệt bởi trận pháp này, sẽ thật sự không nhận ra được. Nhưng Diệp Phàm giỏi nhất là tương kế tựu kế.
Thu Nguyệt nhìn cảnh tượng Diệp Phàm trong hình chiếu bước vào mặt đất, ánh mắt hơi ngạc nhiên:
- Hắn lại có thể bước vào trong mặt đất. Ta đúng là đã đánh giá thấp về ngươi. Nếu không phải sớm giữ lại một chiêu, không chừng sẽ thật sự để cho ngươi thực hiện được.
Diệp Phàm có Bách Ẩn Trận Bàn, cộng thêm thuật độn thổ vô cùng kì diệu, nếu Thu Nguyệt sơ ý, sẽ thật sự có khả năng lật thuyền trong mương. Nhưng bây giờ, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của nàng. Còn mười mấy phút nữa là trận pháp sẽ được hoàn thành. Không thể không nói, Diệp Phàm rất can đảm, không ngờ lại chọn qua vào lúc này.
Lúc này trận pháp sắp hoàn thành, cũng là thời điểm Thu Nguyệt tương đối thả lỏng. Hắn rất biết cách tìm thời cơ. Nhưng một khi lần này hắn thất bại, rất có khả năng khiêu chiến lần này sẽ thất bại trong gang tấc.
Nàng cố ý hỏi qua Thu Thủy Nhi, trước mắt trên người Diệp Phàm chỉ có một cái Bách Ẩn Trận Bàn. Sau khi dùng hết cái này, nhất định phải chờ tới ngày thứ tư mới có khả năng sử dụng lần nữa. Sau mười mấy phút, trận pháp của nàng sẽ hoàn thành, có thể nói lần này Diệp Phàm chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ.
Được ăn cả ngã về không, không sai, chỉ tiếc là vẫn còn quá trẻ.
Thu Nguyệt nằm ở trên giường, hơi thở dần trở nên ổn định, giống như đang ngủ vậy, nhưng cảm nhận của nàng vẫn vô cùng nhạy bén, chú ý xung quanh, lẳng lặng chờ đợi Diệp Phàm tới đây.
Diệp Phàm ở trong mặt đất chậm rãi lẻn vào trong phòng của Thu Nguyệt, sau đó từ trong mặt đất đi ra, quan sát tình hình của Thu Nguyệt mới mỉm cười, rón rén đi về phía nàng.
Nhưng vào lúc hắn sắp đến gần Thu Nguyệt thì chợt biến mất.
Trong lòng Thu Nguyệt thoáng dao động, thầm buồn cười, thằng nhóc này đúng là vô cùng cẩn thận, chỉ đang tiếc là tất cả đều nằm trong sự khống chế của nàng.