Kể từ đó, vào ngày thứ ba Thu Nguyệt sẽ thả lỏng nhất, cũng là cơ hội tốt nhất để Diệp Phàm có thể thực hiện được. Nhưng hắn đã bỏ lỡ ngày thứ nhất. Bây giờ Thu Nguyệt tất nhiên đã nghi ngờ hắn có thể phá trận. Kể từ đó, ngày thứ ba hắn đi, không thể nghi ngờ chính là dê vào miệng cọp.
Một bước tính sai, ưu thế của hắn đã vô tình bị chôn vùi, bây giờ phải nghĩ cách sửa lại, nhưng phải sửa lại thế nào?
Đầu tiên, phải để cho Thu Nguyệt biết hôm qua hắn không đi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, không phải vì hắn có thể phá trận. Mặt khác, tối nay hắn nhất định phải đi, hơn nữa phải thể hiện ra một số bản lĩnh hơn người, ví dụ như chui xuống đất, làm cho Thu Nguyệt biết hắn đặc biệt sốt ruột, sốt ruột lại đại biểu cho hắn không có cách nào phá trận.
Nhưng Diệp Phàm tuyệt đối không thể dùng Khống Mệnh Thuật thu lấy tóc của nàng, đây là con bài chưa lật cuối cùng của Diệp Phàm.
Vậy phải làm thế nào để Thu Nguyệt biết hôm qua hắn không đi là vì một vài nguyên nhân đặc biệt.
Diệp Phàm âm thầm suy nghĩ, sau đó nhìn về phía vị trí phòng của Thu Thủy Nhi.
Nguyên lực dồn vào trên tai, hắn phát hiện bốn nàng đang ở bên ngoài tu hành. Lúc này, hắn mở cửa phòng đi ra ngoài.
Bốn nàng nhìn thấy Diệp Phàm, không khỏi kinh ngạc.
- Hôm qua ngươi vẫn luôn tu hành sao?
Bốn nàng không hiểu nói. Các nàng cho rằng tối hôm qua Diệp Phàm chắc hẳn đã ra tay.
- Hôm qua ta có một số đồ vật không thể áp chế được đạo vận, cho nên tốn cả đêm để làm.
- Đồ vật, đồ vật gì?
Thu Thủy Nhi nghe vậy không khỏi tò mò hỏi.
- Chỉ là một ít bảo bối ta thu được ở Đông Linh Cảnh thôi. Đúng rồi, Lạc cô nương có thể giúp ta một việc không?
- Ngươi nói đi!
- Ta nghe nói Lạc gia giống Cung Tu, đều là gia tộc hệ thích khách. Các ngươi chắc hẳn có Bách Ẩn Trận Bàn, có thể bán cho ta một cái không?
- Bách Ẩn Trận Bàn? Chỗ của ta có một cái.
Lạc Tinh Nhứ hơi nghi ngờ, sau đó lấy ra Bách Ẩn Trận Bàn đưa cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm lấy ra một món linh khí có khả năng trưởng thành nói:
- Ta dùng cái này đổi với ngươi được không?
- Đây là… linh khí có khả năng trưởng thành?
Lạc Tinh Nhứ kinh ngạc đột ngột kêu lên. Thứ này không quá hiếm trong Trung Linh Cảnh, nhưng người bình thường tuyệt đối không thể tiếp xúc tới. Dù sao Trung Linh Cảnh rất nhiều người, mỗi vũ khí có khả năng thành trường đều có đặc tính riêng của mình, rất mạnh, vì vậy rất ít người lấy nó ra trao đổi.
Nhưng nó dù sao cũng là linh khí, có giá trị khoảng ba mươi vạn điểm, tương đương với Bách Ẩn Trận Bàn, Diệp Phàm cũng không bị thiệt. Hơn nữa Bách Ẩn Trận Bàn chính là thứ chỉ một vài gia tộc thích khách thế gia mới có, ở bên ngoài có tiền cũng không mua được.
Bách Ẩn Trận Bàn chủ yếu là có thể hoàn toàn che giấu khí thức của một người, do đó đạt tới năng lực tiềm hành, Diệp Phàm cần vật ấy, tất nhiên là để bước vào đại viện của Thu Nguyệt mà thần không biết quỷ không hay.
Sau khi thu được Bách Ẩn Trận Bàn, Diệp Phàm lại về phòng tu hành.
Thu Thủy Nhi cũng trở về gian phòng của mình, mở ra thủy tinh truyền âm. Nàng là cháu gái của Thu Nguyệt, tất nhiên biết rõ chuyện người bảo vệ học phủ. Nếu Diệp Phàm có thể trở thành người bảo vệ học phủ Vạn Đạo, đó là may mắn của học phủ.
Thu Thủy Nhi chính là phủ chủ đời kế tiếp được đề cử, nếu Diệp Phàm là người bảo vệ, vậy bọn họ...
Nghĩ tới đây, trong lòng Thu Thủy Nhi hơi nóng nảy, nàng không cho rằng đây là chuyện xấu đối với Diệp Phàm. Dù sao người bảo vệ có thể tự do ra vào Vạn Đạo Giới, hơn nữa còn có cơ hội thu được truyền thừa của sư tổ lập phái của học phủ. Đây là cơ duyên nghịch thiên, người ngoài tốn mấy trăm năm, mấy ngàn năm cũng không có cách nào nhận được.
Đối với một cường giả Chí Tôn, một trăm năm quá ngắn, thu được nhiều cơ duyên trong thời gian ngắn ngủi như vậy, căn bản là may mắn đối với Diệp Phàm. Trên phương diện này, Thu Thủy Nhi tất nhiên có khuynh hướng để Diệp Phàm trở thành người bảo vệ.
Thu Nguyệt đã nói chuyện mối thù hận giữa Diệp Phàm và Chí Tôn học phủ cho nàng biết. Nàng rất ủng hộ suy nghĩ của Thu Nguyệt, cho nên Diệp Phàm tất nhiên không thể thành công trong lần khiêu chiến này.
Sau khi kết nối với truyền âm của Thu Nguyệt, Thu Thủy Nhi khẽ nói:
- Cô cô!
- Tiểu Thủy Nhi, sao hôm qua thằng nhóc kia không tới?
- Cô cô, hắn nói hắn bận áp chế đạo vận của một đồ. Nhưng ta cho rằng hắn chỉ mượn cớ thôi. Hắn làm gì có món đồ gì cần phải áp chế đạo vận chứ? Hắn từ bỏ cơ hội ngày hôm qua, ta cảm thấy hắn rất có thể nắm giữ phương pháp phá trận.
Thu Thủy Nhi khẽ nói:
- Nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, ta cảm giác lúc Diệp Phàm nói tới món đồ kia có vẻ bất đắc dĩ, dường như chuyện áp chế đạo vận của món đồ kia không phải là chuyện trong dự đoán của hắn. Hơn nữa, hắn vừa sử dụng linh khí có khả năng trưởng thành để đổi lấy Bách Ẩn Trận Bàn. Hắn thiếu điểm như vậy, lại có thể dứt khoát trao đổi Bách Ẩn Trận Bàn, dù sao cũng có cảm giác không đúng.
- Hả, món đồ gì?
Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi nhíu mày. Có lẽ Thu Thủy Nhi sẽ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng nàng thì không. Nàng biết rất rõ Diệp Phàm đã lấy được món đồ khó lường ở Vũ gia, rất có khả năng là một đạo khí cực phẩm, thậm chí là một vài bảo vật thiên địa kỳ lạ.
Phàm là loại vật này, nhẫn chứa vật bình thường rất khó hoàn toàn phong tỏa được đạo vận của nó. Dù sao Diệp Phàm cũng là một võ tu Siêu Phàm cảnh, cho dù có một ít thủ đoạn có thể ngăn chặn được đạo vận của bảo vật này, cũng không tránh khỏi sẽ phát sinh một số sương không tưởng tượng được tản ra. Vì vậy, nếu hôm qua tới vì đạo vận của vật kia không tới chỗ này, thật ra cũng hợp lý.
Nhưng người này cực kỳ thông minh, có phải hắn đang thông qua Thu Thủy Nhi cố ý tung sương mù cho mình không?
Rốt cuộc là giả vờ hay thật, tối nay sẽ biết. Đổi một Bách Ẩn Trận Bàn, chỉ sợ hắn cũng bỏ ra không ít máu, hắn thiếu điểm như vậy, tất nhiên là vì nguyên nhân nào đó khiến bản thân túng quẫn, hôm nay quả quyết như vậy, hiển nhiên là muốn được ăn cả ngã về không. Chẳng lẽ hắn thật sự không có cách nào phá giải được trận pháp của ta?
Có lẽ mình nghĩ nhầm. Trong bí địa Vũ gia có trận pháp bảo vệ là tất nhiên, nhưng Diệp Phàm bước vào trong đó, không loại bỏ khả năng dựa vào một vài tín vật đặc biệt để bước vào. Dù sao nàng cũng không biết rõ về tình hình bí địa Vũ gia. Vậy Diệp Phàm rốt cuộc có năng lực phá trận không?
Lại xem tối nay thằng nhóc này sẽ lộ ra bao nhiêu lá bài tẩy. Nếu hắn dùng Bách Ẩn Trận Bàn, vậy tám phần là không có năng lực phá trận. Dù sao Bách Ẩn Trận Bàn là vật dùng một lần. Hôm nay dùng thì ngày mai không còn nữa.
Sau khi Diệp Phàm trở lại phòng, chủ động liên lạc với Lạc Tố Tố. Rõ ràng Lạc Tố Tố vẫn đang tức giận, nhưng nàng không thể nói rõ tại sao mình tức giận. Khi thấy Diệp Phàm sử dụng thủy tinh truyền âm của mình để liên hệ với nàng, tâm trạng của nàng mới khá hơn.
- Làm gì?
Lạc Tố Tố lãnh đạm nói.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sửng sốt. Hắn dường như không trêu chọc gì cô nhóc này? Lúc này, hắn bất đắc dĩ nói:
- Ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.
- Lúc nhờ ta giúp thì vội vàng liên hệ với ta. Sao ngươi không liên hệ với ta qua thủy tinh truyền âm của tỷ tỷ ta nữa đi?
- Chuyện này không thể để cho nàng biết được, chỉ có thể hai người chúng ta biết thôi. Ngươi cũng không thể nói cho ai đấy.
Diệp Phàm nói tiếp.
Lạc Tố Tố nghe vậy không khỏi sửng sốt. Bí mật chỉ thuộc về hai người bọn họ thôi sao?
Mặt Lạc Tố Tố đột ngột đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ, mình nghĩ gì thế?
- Giúp chuyện gì?
- Ta cần Thiên Ẩn Trận Bàn, ta sẽ sử dụng một lọ Vạn Niên Khổ Tủy đổi với ngươi.
Diệp Phàm nói thẳng. Thiên Ẩn Trận Bàn là trận bàn ẩn nấp cao cấp hơn Bách Ẩn Trận Bàn. Một khi hắn sử dụng, cho dù Thu Nguyệt cố cảm nhận cũng đừng mong biết được tung tích của Diệp Phàm.