Tích Đình vừa định hỏi cũng chợt lấy ra huy hiệu, sau đó kinh ngạc:
- Thằng nhóc này đúng là chuyện gì cũng dám làm.
- Chuyện gì cũng dám làm?
Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi mỉm cười. Nàng nghĩ đến cuộc chiến sống chết giữa Quan Cốc và Vũ gia, trong lòng thầm nghĩ, quả thật không chuyện gì mà hắn không dám làm. Nhóc còn này đúng là mê người.
- Ngươi nói xem, hắn tính lấy tóc của ta thế nào?
Thu Nguyệt nghiền ngẫm nói.
- Lấy thế nào? Dù sao ta cũng cảm thấy hắn không có cơ hội, trừ khi ngươi đưa cho hắn. Chuyện lấy tóc lần này không thể giống với cuộc so tài lần trước, ngươi không cần áp chế tu vi, cho dù thủ đoạn của hắn có nghịch thiên, nhưng chắc chắn không thể lấy được tóc của ngươi.
Tích Đình lắc đầu. Khiêu chiến cao nhất này căn bản là cái bẫy do Thu Nguyệt bố trí, cũng chính là thủ đoạn để nàng sàng lọc người bảo vệ.
- Cho hắn à? Ta sẽ không cho hắn được. Ta vốn đang buồn bực vì một chuyện, không ngờ nhóc con này tự đưa mình tới cửa. Bảy ngày sau, hắn nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện.
Thu Nguyệt nghe vậy, lúc này cao giọng nói. Giống như Diệp Phàm suy đoán vậy, yêu cầu của nàng chính là trong vòng một trăm năm làm người bảo vệ, hắn không thể báo thù. Nàng biết rất rõ thù giết cha không đội trời chung, bảo Diệp Phàm từ bỏ chuyện báo thù khó tránh khỏi quá ép buộc. Nhưng nếu hoãn lại một thời gian sẽ không có vấn đề quá lớn.
Mặt khác, nàng cũng muốn tốt cho Diệp Phàm thôi. Có một trăm năm lắng đọng, ít nhất thực lực của Diệp Phàm có thể đứng trên đỉnh của đại lục này, cho dù báo thù thất bại cũng không trực tiếp bị giết chết. Không nói tới chuyện khác, Thu Nguyệt đặc biệt tán thưởng Diệp Phàm. Nếu nàng trẻ hơn một trăm tuổi, có lẽ sẽ thật sự thích thằng nhóc này.
Sau khi Diệp Phàm lựa chọn khiêu chiến, lại chìm trong suy nghĩ. Mình nên lấy tóc này thế nào, dùng sức mạnh để lấy là không hợp lý. Một trăm mình cũng không đủ cho Thu Nguyệt đánh. Dùng thủ đoạn, với chỉ số thông minh của yêu nghiệt Thu Nguyệt này, hắn thật sự không chiếm ưu thế.
Trước mắt hắn có chỗ dựa là gì, Khống Mệnh Thuật!
Hắn có vô số thủ đoạn kì diệu như có thể chui xuống đất, lặn xuống nước, xuyên qua tường vân vân. Thậm chí nếu Thu Nguyệt không để ý, hắn có thể lấy Khống Mệnh Thuật trực tiếp hút tóc của nàng vào trong tay. dù sao cũng là lấy được tóc, căn bản không có nguy cơ gì đối với Thu Nguyệt, nguyên lực hộ thể của nàng sẽ không bị kích phát.
Không có sát ý, không gây tổn thương, bản năng võ giả của nàng sẽ không mẫn cảm như vậy. Đây là cơ hội của Diệp Phàm.
Cốc cốc cốc!
Diệp Phàm vung tay lên, cửa phòng mở ra. Bốn nàng Thu Thủy Nhi đứng ở ngoài cửa, sắc mặt mỗi người đều kỳ lạ nhìn Diệp Phàm.
- Ngươi thật sự muốn đi lấy tóc của cô cô ta? Sao ngươi không thể yên tĩnh được một phút vậy?
Thu Thủy Nhi cảm thấy bất đắc dĩ nói. Nàng thật sự mới lần đầu tiên gặp phải loại nam nhân này, luôn có thể vô cớ đi gây sự.
- Ta cần năm trăm vạn điểm!
Diệp Phàm giang tay nói.
- Không có điểm thì ngươi dùng tiết kiệm đi. Ngươi xem Bàn Cầu này mỗi ngày đều ăn linh quả mười vạn nguyên thạch trung phẩm, béo như vậy còn lười biếng như thế, ngươi đáng lẽ phải cắt xén linh quả của nó.
Hoa Vũ Vân không khách sáo nắm lấy Đại Đế ra nói.
Lúc này bốn chân của Đại Đế không ngừng giãy giụa, trên gương mặt béo múp đầy khó chịu nói:
- Bản thần thú đã gầy rồi, các ngươi còn muốn cắt xén linh quả của ta. Lương tâm của các ngươi sẽ không đau sao? Người phàm ngu xuẩn, bản thần thú ăn chút linh quả đó là phúc khí của các ngươi đấy... Ái, đau quá!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói:
- Bàn Cầu ăn không nhiều, số điểm này không liên quan gì với Bàn Cầu.
Đại Đế nghe vậy, lúc này trên gương mặt béo đầy vẻ cảm động:
- Vẫn là lão đại thương ta. Ta quyết định, sau này ta cũng tiết kiệm linh quả giúp lão đại. Sau này ta không nhổ ra vỏ thiên linh quả nữa.
-...
Diệp Phàm không nói nguyên nhân cụ thể với bốn nàng, mấy người tùy ý hàn huyên một lúc, sau đó rời đi. Đại Đế bị Diệp Phàm giữ lại. Theo suy nghĩ của hắn, sợ rằng lần này Thu Nguyệt quyết tâm làm cho hắn thua, nàng tất nhiên sẽ bố trí trận pháp, hơn nữa còn là trận pháp cực kỳ cao cấp.
Bảy ngày, không chừng nàng sẽ trực tiếp ở trong đại viện của mình tu hành, Diệp Phàm thậm chí không thể gặp mặt lấy một lần. Diệp Phàm nhận khiêu chiến xông vào nơi ở của Thu Nguyệt sẽ không trái với quy định của học phủ, vấn đề là chỉ cần có trận pháp cao cấp ngăn cách, Diệp Phàm căn bản không có cách nào bước vào trong.
Cho nên Đại Đế sẽ có vai trò đặc biệt quan trọng.
- Ba ngày sau chúng ta sẽ đi tới đại viện của viện trưởng một lần.
Diệp Phàm khẽ nói, loại chuyện này nên làm sớm không nên chậm trễ. Thời gian trôi qua càng lâu, khả năng thất bại sẽ càng cao. Nhưng bây giờ Thu Nguyệt tất nhiên đang cực kỳ cẩn thận, bởi vì cần thời gian để nàng bố trí trận pháp nên Diệp Phàm sẽ đợi ba ngày.
Ba ngày cũng mài bớt sự kiên trì của Thu Nguyệt, một mặt là chờ Thu Nguyệt bố trí xong tất cả trận pháp. Chỉ cần bố trí trận pháp xong, Thu Nguyệt tất nhiên sẽ yên tâm hơn. Ở dưới tình huống yên tâm, con người sẽ thả lỏng cảnh giác.
Mà mặt khác, hắn cũng không thể đi quá muộn, bởi vì càng sát về sau, Thu Nguyệt sẽ càng cẩn thận hơn.
Lựa chọn giai đoạn giữa là tốt nhất. Lúc này Diệp Phàm bắt đầu tu hành.
Ngày thứ nhất.
Thu Nguyệt lười biếng nằm ở trên ghế mây trong đại viện với vẻ buồn chán, dáng người quyến rũ cho thấy sức hấp dẫn vô hạn. Tay ngọc của nàng nhẹ nhàng cầm một linh quả lên, cắn nhẹ một miếng, nước trái cây chảy qua đôi môi mọng, mang theo vẻ cám dỗ trí mạng.
- Không ngờ hắn không tới, thật ra cũng có chút kiên trì đấy! Nhưng nếu nhóc con chờ thêm hai ngày, ta sẽ cho ngươi mấy đại trận Thánh Hiền giai, ngươi sẽ không có cơ hội nào nữa đâu.
Thu Nguyệt lẩm bẩm, nhưng vẫn có cảm giác không đúng. Nàng biết rất rõ sự thông minh của Diệp Phàm. Nếu đổi lại là nàng, loại chuyện như vậy tất nhiên nên làm sớm, không nên chậm trễ. Chẳng lẽ hắn không nghĩ tới chuyện mình sẽ bố trí trận pháp sao? Vì sao hắn không sốt ruột?
- Chẳng lẽ, hắn có phương pháp gì có thể loại bỏ trận pháp của ta? Không thể nào. Đây chính là trận pháp Thánh Hiền, một thằng nhóc Siêu Phàm cảnh làm sao phá giải được?
Thu Nguyệt lắc đầu. Nhưng khi nghĩ đến bí địa Vũ gia bị mất trộm, Vũ gia chính là thế lực cấp chúa tể, không thể nào không bố trí trận pháp cấp Thánh Hiền trong bí địa được. Xem ra thằng nhóc Diệp Phàm này tất nhiên phải có thủ đoạn phá giải trận pháp.
Nếu là vậy, hắn sẽ tới vào lúc nào?
Tính toán thời gian, tất nhiên là vào ngày thứ ba hoặc ngày thứ tư. Bởi vì thời gian này mình đã bố trí xong trận pháp, sẽ thả lỏng cảnh giác. Đây là chuyện thường tình của con người. Thằng nhóc này thật ra rất thông minh, chỉ tiếc là không thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Ngày thứ ba hoặc ngày thứ tư sao? Ha ha ha, chúng ta vui đùa một chút.
...
Ngày thứ hai!
Diệp Phàm đang tu hành chợt thức tỉnh, sau đó đứng lên. Hắn quên mất một vấn đề. Đáng lẽ hôm qua hắn nên đi qua tìm Thu Nguyệt trước. Người bình thường đều sẽ thử ngay lúc đầu. Dù sao hắn có thể đoán được chuyện Thu Nguyệt sẽ bố trí trận pháp, Thu Nguyệt cũng đoán hắn sẽ nghĩ tới.
Nhưng mình không đi, nói cách khác chính là nói cho Thu Nguyệt biết mình căn bản không sợ nàng bố trí trận pháp.
Diệp Phàm đã tính toán không chu toàn. Nếu hôm qua đi, hôm nay cũng đi, hai lần đều thất bại quay về, vậy tới ngày thứ ba, Thu Nguyệt tất nhiên sẽ cho rằng Diệp Phàm không đi nữa, Vì sao?
Bởi vì Diệp Phàm đi ngày thứ nhất đã thất bại. Nhưng biết Thu Nguyệt đang bố trí trận pháp, cho nên hắn sốt ruột, hắn lựa chọn ngày thứ hai vẫn đi, vẫn thất bại. Vào thời gian ngày thứ ba, trận pháp được bố trí xong, Diệp Phàm tất nhiên sẽ không đi nữa, mà tìm một vài thứ có thể phá trận trên danh sách đổi của huy hiệu.