Về phần tại sao Chí Tôn học phủ không điều tra ra được Lăng Hư Kiếm ở trên tay Diệp Phàm, trong lòng Diệp Phàm biết rất rõ. Hắn nhớ mang máng thời điểm lần cuối cùng phụ thân của mình rời nhà có biểu hiện đặc biệt kỳ lạ, hình như đang chậm rãi quên bọn họ.
Không sai, lúc đó Diệp Phàm cực kỳ lưu luyến gọi phụ thân, Diệp Tùng Nguyên suy nghĩ hồi lâu, dường như đang cố gắng nhớ lại mới nói một câu Phàm nhi.
Chẳng qua lúc đó Diệp Phàm còn quá nhỏ, tuyệt đối không nghĩ nhiều. Bây giờ xem ra, phụ thân hắn tất nhiên đã tính đến kết cục của mình, để không liên lụy tới Diệp gia, không liên lụy thê nhi, lại thực hiện lời hứa với bằng hữu, cho nên hắn lựa chọn quên.
Quên này không phải nói quên là quên, phụ thân của mình thích vân du, không chừng có được một số vật kỳ lạ, vật này có thể làm cho sâu bên trong linh hồn Diệp Tùng Nguyên hoàn toàn quên đám người Diệp Phàm. Điều này tất nhiên sẽ có tổn thương cực lớn đối với thần hồn.
Diệp Phàm biết rất rõ phụ thân của mình là người thế nào, trọng tình trọng nghĩa, vì giúp bằng hữu có thể không tiếc cả mạng sống, Hắn làm được loại chuyện này. Hắn quên trước hết chính là chuyện về Lăng Hư Kiếm. Khi hắn bị bắt, có khả năng còn nhớ đám người Diệp Phàm.
Vì vậy trong lúc Chí Tôn học phủ soát hồn, Diệp Tùng Nguyên căn bản không có bất kỳ ký ức nào về Lăng Hư Kiếm nào nhưng có ký ức về đám người Diệp Phàm. Không thể không nói, thời điểm này rất tốt, sớm hơn, hắn còn chưa hoàn toàn quên đi chuyện của Lăng Hư Kiếm. Muộn hơn, hắn quên đám người Diệp Phàm, vậy Chí Tôn học phủ tất nhiên sẽ nghi ngờ.
- Ngươi không thể động vào Chí Tôn học phủ được.
Thu Nguyệt nhìn thấy Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi, lúc này không nhịn được nhắc nhở.
- Ta biết, nhưng mối thù giết cha không đội trời chung. Bây giờ ta không có bản lĩnh hủy diệt Chí Tôn học phủ, nhưng một ngày nào đó, ta sẽ tiêu diệt nó.
Diệp Phàm nghe vậy, nói như chém kim chặt sắt.
Thu Nguyệt nhìn Diệp Phàm. Mặc dù hắn có phần không biết tự lượng sức mình, nhưng đây mới thật sự là nam nhi. Không thể không nói, ở phương diện nào đó, Diệp Phàm đúng là một đại trượng phu.
- Được, ngươi có thể hiểu rõ sự chênh lệch giữa hai bên là tốt nhất. Ngươi cố gắng tu hành, tuy hủy diệt Chí Tôn học phủ là chuyện không hiện thực, nhưng có thù oán không báo có khác nào súc sinh. Cho dù ta biết rõ ngươi làm vậy là lấy trứng chọi đá, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.
- Cảm ơn viện trưởng!
- Ừ, ngươi trở về đi. Qua vài ngày nữa Vạn Đạo Giới sẽ mở ra. Ngươi đừng quên cuộc đánh cược của chúng ta đấy.
- Viện trưởng yên tâm!
Diệp Phàm khẽ gật đầu, sau đó chắp tay rời đi. Thu Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Diệp Phàm và khẽ thở dài, thầm nghĩ mình lắm miệng. Diệp Phàm có thù sâu hận lớn với Chí Tôn học phủ như vậy, sau này tất nhiên sẽ ra tay với Chí Tôn học phủ.
Với tư chất Diệp Phàm, tương lai không thể đo đếm, nhưng Chí Tôn học phủ...
Bây giờ xem ra, nếu Diệp Phàm thật sự trở thành người bảo vệ Vạn Đạo học phủ, rất có khả năng sẽ mang tới tai ương ngập đầu cho Vạn Đạo học phủ. Ôi!
Hiện tại, nàng trái lại vừa hy vọng Diệp Phàm thắng mình trong cuộc đánh cược này, suy nghĩ này rất mâu thuẫn. Nàng đúng là thưởng thức Diệp Phàm, nhưng nàng cũng là viện trưởng của Vạn Đạo học phủ. Bất kể lúc nào, nàng đều phải suy nghĩ cho sự an toàn của Vạn Đạo học phủ an toàn.
Lúc trước Diệp Phàm ra tay với Tử Nhứ Ngưng cũng hơi nghiêm trọng, nhưng đó là do Tử Nhứ Ngưng sai trước. Dù sao nàng tự tiện xông vào khu tu hành của người khác. Thứ hai, Tử Nhứ Ngưng cũng không nắm lấy Diệp Phàm không tha. Thứ ba, Diệp Phàm không thật sự tổn thương tới Tử Nhứ Ngưng, nàng muốn ép chuyện này xuống cũng không thành vấn đề.
Nhưng nếu sau này Diệp Phàm lấy thân phận của người bảo vệ Vạn Đạo học phủ ra tay với Chí Tôn học phủ, đó chính là Vạn Đạo học phủ khai chiến với Chí Tôn học phủ. Thực lực của Vạn Đạo học phủ không kém nhưng cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Chí Tôn học phủ.
Sau khi Diệp Phàm trở lại chỗ ở của mình, sắc mặt bốn người Thu Thủy đều hơi kỳ lạ.
- Diệp Phàm, ngươi có nghe nói chuyện của Vũ gia và Quan Cốc không?
- Chuyện? Chuyện gì?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nghi ngờ nói.
- Không phải ngươi đi Phần Trủng à? Sao ngươi có thể không biết Quan Cốc và Vũ gia đánh nhau được? Ta nghe nói là Vũ gia mất một món bảo vật, mà món bảo vật này bị đại công tử của Quan Cốc Hoàng Hưng Nhiên lấy đi. Nhưng Hoàng Hưng Nhiên đã chết mấy phút trước khi rời khỏi Phần Trủng, cho nên Hoàng Hưng Nhiên kia là giả...
Thu Thủy Nhi nghi ngờ nhìn Diệp Phàm nói. Nàng cảm giác ngoại trừ người trước mắt này, người khác thật sự không làm được chuyện nghịch thiên như vậy.
- Còn có chuyện như vậy sao? Nhưng nó liên quan gì tới ta. Ánh mắt các ngươi như vậy là sao? Các ngươi sẽ không cho rằng là ta làm chứ? Xin người, đây chính là hai thế lực cấp chúa tể. Ta chỉ là tu vi Siêu Phàm cảnh, có bản lĩnh gì làm chuyện này? Hơn nữa, bảo vật như vậy chắc chắn phải có cường giả Thánh Hiền bảo vệ.
Lúc này Diệp Phàm phủ nhận. Bốn nàng nghi ngờ là một chuyện, nhưng nghi ngờ và tin chắc là hai việc khác nhau. Diệp Phàm tin tưởng nhân phẩm của bốn nàng, cũng không ngốc tới mức chuyện gì cũng nói với các nàng.
Tại hắn đòi Thu Nguyệt lấy Thiên Huyễn Đan, nên không thể lừa được nàng, nhưng bốn nàng này không biết hành vi mờ ám của hắn, cho nên tối đa chỉ có thể nghi ngờ.
- Diệp Phàm, Vũ Thanh đẹp không?
Thu Thủy Nhi đột nhiên nói.
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng không khỏi vui mừng. Đúng là người một nhà, ta vừa bị cô cô ngươi lừa, sao có thể ngã hai lần ở cùng một chỗ, lúc này cao giọng nói:
- Vũ Thanh, Vũ Thanh là ai? Nàng có đẹp hay không, ta làm sao biết được? Ta lại không quen biết nàng.
- Vũ Thanh chính là tiểu công chúa Vũ gia, cũng là tân nương kết thân của hai thế lực lớn này. Ngươi thật sự không biết à? Vậy ngươi ở Phần Trủng, sao có thể không biết đại hôn giữa Vũ gia và Quan Cốc?
- Đại hôn? Sao đại hôn còn đánh nhau, những gia tộc chúa tể này đúng là thú vị. Ta quả thật không biết, năm ngày trước ta đã rời khỏi Phần Trủng, mục đích của ta là Phượng Ly Ngọc Thạch, năm ngày trước ta đã lấy được, còn ở lại đó làm gì?
Lúc này Diệp Phàm trợn mắt nói dối:
- Dù sao người của Quan Cốc biết ta ở đó, tất nhiên sẽ giết ta, ta không ngốc tới mức còn ở lại Phần Trủng chứ?
- Vậy à...
Bốn nàng Thu Thủy Nhi ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng cách nói của Diệp Phàm lại không có vấn đề gì.
- Không tin ngươi có thể đi hỏi Phong tiền bối. Năm ngày trước ta đã giao Phượng Ly Ngọc Thạch cho nàng.
Diệp Phàm nói tiếp.
Lúc này, bốn nàng lắc đầu. Diệp Phàm đã nói tới mức này, vậy chắc hẳn không sai được. Nhưng ngoại trừ Diệp Phàm, còn ai có can đảm làm ra loại chuyện như vậy? Có người nói người kia là tu vi Siêu Phàm cảnh, là Siêu Phàm tam trọng, mạnh hơn Diệp Phàm một tầng. Nhưng với năng lực của Diệp Phàm, cố duy trì tu vi ở Siêu Phàm tam trọng cũng không phải là vấn đề quá lớn.
- Muội muội ta có chuyện muốn tìm ngươi.
Lạc Tinh Nhứ đột nhiên lấy ra ngọc thạch truyền âm đưa cho Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ, chắc hẳn lại hỏi về chuyện của Quan Cốc và Vũ gia. Cũng thật muốn say. Sao mọi người đều nghĩ là hắn. Lẽ nào hắn đáng ngờ vậy sao? Hắn chỉ đi tìm Phượng Ly Ngọc Thạch thôi. Cũng tại hắn ở Phần Trủng nên chuyện đó là do hắn làm à?
Diệp Phàm làm sao biết được, ở trong mắt các nàng còn chưa từng thấy người nào to gan, điên cuồng hơn Diệp Phàm. Cho nên loại chuyện này vừa xảy ra, người các nàng nghĩ tới đầu tiên chính là Diệp Phàm.