- Ngươi nên biết, nếu võ tu chúng ta muốn thành tiên cần trải qua ba đạo lôi kiếp.
- Ừ, ta biết chuyện này.
Diệp Phàm gật đầu.
- Cường độ của lôi kiếp sẽ được quyết định căn cứ theo tư chất của người độ kiếp. Nhắc tới cũng buồn cười, ở Thiên Vũ đại lục, người có thể thành tiên trái lại là một số Chí Tôn có tư chất rất kém cỏi. Càng là võ tu có tư chất nghịch thiên càng khó thành tiên. Ta tự nhận bản thân có thực lực hơn người, thậm chí không kém so với một số Chí Tôn đã thành tiên.
Thu Nguyệt nói tiếp:
- Nhưng lôi kiếp ta trải qua lại là Cửu Cửu Diệt Sinh Kiếp. Nếu không phải ta có chút thủ đoạn, có lẽ đã chết dưới lôi kiếp. Phiếu Miểu Tiên Cung nắm giữ bí pháp tối cao có thể áp chế tư chất của mình xuống, làm giảm bớt lôi kiếp.
- Chỉ cần lấy được loại bí pháp này, đừng nói là xác suất cường giả Chí Tôn độ kiếp thành công sẽ tăng lên rất lớn, ngay cả những Thánh Hiền chúng ta cũng có thể lại khiêu chiến thiên kiếp.
Cường giả Thánh Hiền có thể lập tức khiêu chiến thiên kiếp, nhưng một khi trở thành cường giả Thánh Hiền, lôi kiếp của bọn họ sẽ có cường độ gấp hai, thậm chí gấp nhiều lúc lôi kiếp lúc là Chí Tôn.
Trước đây lúc là Chí Tôn còn bị lôi kiếp đánh bại, cho dù trở thành Thánh Hiền, thực lực được tăng lên nhưng không có cách nào nâng cao tu vi, bọn họ chỉ có thể nâng cao kỹ năng chiến đấu và hiểu biết về võ đạo.
Loại tăng trưởng này tuyệt đối không đủ cho bọn họ đi đối mặt với lôi kiếp có cường độ gấp hai hoặc gấp mấy lần trước đó. Cho nên đây cũng là nguyên nhân Thiên Vũ đại lục có không ít cường giả Thánh Hiền. Cũng không phải bọn họ không muốn trở thành tiên mà không được thành tiên.
Đời trước, Diệp Phàm ở Chí Tôn cảnh cũng thuộc về tồn tại lót đáy nhưng hắn đã thành công phi thăng. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hắn tu hành Đan Môn Quyết, thiên kiếp cảm ứng tư chất của người độ kiếp là cảm ứng đan điền. Đan điền của Diệp Phàm bị phế bỏ, cường độ thiên kiếp là nhỏ nhất.
- Vì vậy, mỗi lần Phiếu Miểu Tiên Cung xuất hiện đều là chuyện lớn. Phiếu Miểu Tiên Cung cứ một trăm năm sẽ xuất hiện một lần, nhưng đến giờ vẫn chưa rõ tung tích của chìa khóa mở ra Phiếu Miểu Tiên Cung. Có người nói mấy năm trước, có một võ tu trong Trung Linh Cảnh nhận được một thanh kiếm, đó có thể là chìa khoá của Phiếu Miểu Tiên Cung. Nhưng người kia bị rất nhiều thế lực đuổi giết, đã chạy trốn tới Đông Linh Cảnh.
- Một thanh kiếm? Thanh kiếm thế nào?
Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng kinh hãi. Hắn biết rõ thanh kiếm kia chính là Lăng Hư Kiếm, nhưng hắn chưa từng biết người khác đã biết chìa khóa mở ra Phiếu Miểu Tiên Cung là một thanh kiếm.
- Ta không biết cụ thể là thanh kiếm thế nào, dù sao tất cả đều là lời đồn đại. Hơn nữa mấy năm qua, thiên hạ này có rất nhiều thanh kiếm tương tự, ai có thể tìm được thanh kiếm kia chứ?
- Vậy vì sao người cầm kiếm kia sẽ bị những người khác biết được thanh kiếm đó là chìa khóa mở ra Phiếu Miểu Tiên Cung?
- Bởi vì người kia đi qua trận pháp bên ngoài Phiếu Miểu Tiên Cung, kiếm của hắn phát ra tiếng kiếm không bình thường, vì vậy người khác cho rằng thanh kiếm của hắn rất có khả năng chính là chìa khóa mở ra Phiếu Miểu Tiên Cung.
- Phiếu Miểu Tiên Cung còn có địa phương cụ thể sao?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi sửng sốt.
- Đương nhiên, bằng không chúng ta làm sao biết được chuyện Phiếu Miểu Tiên Cung chứ? Tiên Cung này không phải hoàn toàn ở trên Thiên Vũ đại lục, nó chắc hẳn ở trong không trung. Nhưng ở Thiên Vũ đại lục có lối vào đó. Lối vào này là một cánh cửa lớn. Dưới tình hình chung, cửa lớn này bị trận pháp tự nhiên xoay quanh, cho dù là cường giả Thánh Hiền cũng không có cách nào phá được trận pháp, tiếp xúc với cánh cửa lớn.
- Nhưng cứ một trăm năm, trận pháp này đều có một thời kỳ suy yếu. Trong lúc đó, cánh cửa lớn sẽ hiện rõ trước mắt rất nhiều thế lực. Đây cũng là nguyên nhân chúng ta thường nói Tiên Cung cứ một trăm năm sẽ xuất hiện một lần.
Thu Nguyệt tò mò khi thấy Diệp Phàm hỏi nhiều về Phiếu Miểu Tiên Cung như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
- Phiếu Miểu Tiên Cung này chính là bí địa mà cường giả Thánh Hiền cũng cực kỳ coi trọng. Cho dù có người lấy được chìa khoá, cũng kiên quyết không đi tới mở cửa, bằng không đi qua chính là chịu chết mà thôi.
Diệp Phàm nghe vậy lắc đầu.
- Cũng không phải vậy. Trong Phiếu Miểu Tiên Cung vốn có đại trận cấm pháp, bất kể người có tu vi thế nào bước vào Tiên Cung đều không có cách nào vận chuyển nguyên lực và cương lực, chỉ có Linh Cương thiên phú và hiểu rõ võ đạo mới quyết định thực lực của một người.
Thu Nguyệt lắc đầu nói:
- Cho dù là cường giả Thánh Hiền bước vào nơi này, cũng là so đấu về cảnh giới võ đạo và Linh Cương thiên phú, cùng với kỹ xảo võ kỹ nguyên thủy nhất, những cái khác như Thần Hồn chi lực, nguyên lực, cương lực đều không có bất kỳ ưu thế nào.
- A!
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng lập tức mừng rỡ. Hắn vốn định dẫn theo Đại Đế đi một chuyến tới Phiếu Miểu Tiên Cung trước khi nó mở ra.
Mặc dù ở đó có trận pháp mạnh mẽ ngăn cản, nhưng hắn có Đại Đế, không phải không có cơ hội một mình bước vào Phiếu Miểu Tiên Cung. Chẳng qua bí địa này có liên quan tới tiên nhân, Đại Đế dù sao vẫn còn nhỏ. Cho dù bọn họ phá giải được trận pháp, tư cách cũng chưa chắc có thể đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất để phá trận.
Mặt khác, nơi đây tất nhiên sẽ bị các thế lực cấp chúa tể giám sát. Trước đó, tiếng kiếm của người kia bị phát hiện đúng lúc, cũng có liên quan tới cơ sở ngầm do các gia tộc lớn bố trí lại. Cho dù hắn có thể để Lăng Hư Kiếm vào đan điền, ngăn chặn tiếng kiếm, nhưng chỉ cần hắn đi tới trước Phiếu Miểu Tiên Cung, tất nhiên sẽ khiến cho rất nhiều thế lực chú ý.
Nguy cơ quá lớn.
Còn nếu hắn đi vào cùng rất nhiều thế lực, tuy vẫn có nguy cơ, nhưng Diệp Phàm vẫn có lòng tin vào Linh Cương thiên phú và kỹ năng chiến đấu của mình. Nếu không được, cảnh giới võ đạo của hắn đã đạt tới trình độ Võ Đạo chi lực, không kém hơn cường giả Thánh Hiền.
Ở Phiếu Miểu Tiên Cung không thể sử dụng nguyên lực, bọn họ không có cách nào kết hợp Võ Đạo chi lực với nguyên lực để phát huy ra uy lực nên có. Mọi người so tài là Võ Đạo chi lực tăng cường căn bản nhất, Diệp Phàm hoàn toàn không sợ.
Nhưng theo cách nói của Thu Nguyệt, người giữ Lăng Hư Kiếm trước đó đã bước vào Đông Linh Cảnh. Lăng Hư Kiếm là do phụ thân hắn giao cho hắn, chẳng lẽ người kia có quan hệ với phụ thân của cùng mình?
Diệp Phàm nghĩ tới đây, nói tiếp:
- Người kia trốn tới Đông Linh Cảnh, ở trước mặt thế lực cấp chúa tể cũng không thể biến mất được, vì sao không tìm ra được thanh kiếm kia?
- Có bắt được người kia nhưng không thấy kiếm. Hắn đã giao cho một vị bằng hữu tốt của mình bảo quản. Lúc gia tộc chúa tể chuẩn bị dùng thuật nhiếp hồn, người kia đã đánh gãy tâm mạch tự sát.
Thu Nguyệt nghe vậy nói tiếp:
- Có người nói, sau đó thi thể của hắn bị Chí Tôn học phủ mang đi. Có tin tức truyền ra Chí Tôn học phủ phái người đi Đông Linh Cảnh bắt một người của gia tộc nhỏ. Người kia cùng họ với ngươi, hình như là Diệp Tùng Nguyên. Nhưng chúng ta không biết Diệp Tùng Nguyên cụ thể thế nào.
- Chắc hẳn bị soát hồn cuối cùng vì hồn phách vỡ nát mà chết. Nhưng sau đó Chí Tôn học phủ không có động tác gì nữa, rõ ràng chuyện này không liên quan tới gia tộc nhỏ kia.
- Phụ thân!
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi tức giận hô to.
- Phụ thân? Diệp Tùng Nguyên kia là phụ thân của ngươi?
Thu Nguyệt nghe vậy lập tức sửng sốt. Các nàng thu thập tin tức là những gì Diệp Phàm từng trải qua ở Thiên Phủ, đồng thời biết Diệp Phàm đến từ Sở Quốc, thật ra không chú ý tới những chuyện khác. Dù sao Diệp Phàm sinh ra không có gì đặc biệt, không cần thiết phải điều tra cẩn thận như vậy.
- Đúng, hắn là phụ thân ta!
Diệp Phàm siết chặt nắm đấm, Hắn không ngờ phụ thân của mình bị Chí Tôn học phủ giết chết. Chẳng trách đời trước hắn đạt tới cảnh giới Chí Tôn, vẫn không có cách nào điều tra ra được tung tích của phụ thân mình. Chí Tôn cảnh ở trước mặt quái vật khổng lồ như Chí Tôn học phủ vẫn không tính là gì cả.