Vô Địch Thiên Đế

Chương 574: Mềm yếu ăn người

Chương Trước Chương Tiếp

- Viện trưởng là người giống như tiên nữ, cho dù là ai cũng nhìn không đủ.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói.

- Thủy Nhi nói ngươi là một nam nhân không hiểu phong tình, ta thấy không giống, biểu hiện của ngươi ở trước mặt ta ngược lại rất giỏi ăn nói.

Thu Nguyệt nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Diệp Phàm khẽ nói.

- Bất kỳ một người chất phác thế nào nhìn thấy viện trưởng xinh đẹp họa thủy động lòng người như vậy, đều muốn móc sạch tâm tư ra khen, ta cũng không ngoại lệ.

Diệp Phàm nghe vậy, lúc này cười nói. Hắn đi thẳng tới trước mặt Thu Nguyệt và ngồi xuống, trong lòng lo lắng không yên. Nhưng hắn nợ Thu Nguyệt một lọ Thiên Huyễn Đan chưa trả, không phải nói là hai bình mới đúng. Dù sao hắn cũng phải đề gấp đôi.

Bản thân Diệp Phàm tính toán mình nhận được không ít thứ tốt trong bí địa Vũ gia, chẳng qua lúc đó quá vội, ba đại quỷ vương căn bản không cản giúp hắn được ba mươi hơi thở, thật ra cũng không thể trách ba đại quỷ vương được. Cường giả Thánh Hiền cảnh Vũ gia kia quả thật quá mạnh mẽ.

Cho dù ở cảnh giới Thánh Hiền, sợ rằng cũng là nhân vật số một có thể ép được quần hùng. Thực lực của hắn có thể đánh một trận với Thu Nguyệt.

Kế hoạch không thể theo kịp biến hóa, bởi vậy ngoại trừ Vẫn Linh Bàn và Bàn Long Bút, hắn không lấy được gì nữa. Có câu nói thế nào nhỉ? Bắt người tay ngắn, ăn thịt người yếu, nợ người thì luôn phải khiêm tốn một chút.

Diệp Phàm không thể là loại người cặn bã nợ người ta còn giống như đại gia.

Mặt khác, Diệp Phàm quả thật rất thưởng thức Thu Nguyệt. Mặc dù nữ nhân này làm việc khó đoán nhưng luôn có cách nghĩ của mình, không bị các loại khuôn sáo ràng buộc giống như những người khác.

Gương mặt xinh đẹp và vẻ hấp dẫn của Thu Nguyệt quả thật còn hơn nữ tử khuynh thành khác. Đương nhiên, Diệp Phàm chỉ thuần túy là thưởng thức thôi, không có bất kỳ suy nghĩ gì khác.

- Vậy so với Vũ Thanh tiểu công chúa Vũ gia thì sao?

- Nàng làm sao sánh được...

Diệp Phàm nói được một nửa thì không khỏi dừng lại, hình như nhất thời không cẩn thận bị Thu Nguyệt lừa rồi.

- Ha ha ha, ta đã đoán được cách làm của thằng nhóc ngươi rồi. Ban gày trước, hai đại thế lực chúa tể ở Phần Trủng xảy ra một trận tranh đấu ác liệt vượt xa trước kia, thậm chí có cường giả Thánh Hiền đã chết. Hai gia tộc vốn qua lại thân thiết biến thành kẻ thù sống chết, nguyên nhân cụ thể hình như là đại công tử của Quan Cốc Hoàng Hưng Nhiên trộm một món chí bảo của Vũ gia.

- Nhưng kỳ lạ là có người tận mắt nhìn thấy Hoàng Hưng Nhiên ra khỏi thành vào giờ hợi. Nhưng gần cuối giờ mậu, chưa tới giờ hợi, hồn bia của Hoàng Hưng Nhiên trong Quan Cốc đột ngột nổ tung. Nói cách khác, trước khi Hoàng Hưng Nhiên ra khỏi thành mấy phút đã chết, nhưng hắn vẫn sống sờ sờ ra khỏi thành. Nhóc con, ngươi thấy có kỳ lạ không?

Thu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, trên gương mặt lộ rõ ý cười. Nàng muốn đoán ra tất cả hành động của Diệp Phàm cũng không khó. Dù sao nàng biết rõ tác dụng của Thiên Huyễn Đan. Nó có khả năng dịch dung cực mạnh. Diệp Phàm tìm nàng đòi Thiên Huyễn Đan, kết hợp với tất cả những chuyện đã xảy ra, chỉ sợ Hoàng Hưng Nhiên ra khỏi cửa thành chính là Diệp Phàm, không thể nghi ngờ.

- Hả, chí bảo, chí bảo gì sẽ làm cho hai gia tộc lớn đấu sống đấu chết với nhau vậy? Đáng tiếc là ta không ở đó. Đêm đó ta nhận được Phượng Ly Ngọc Thạch, đòi ngươi lây Thiên Huyễn Đan đã ra khỏi phân tông Quan Cốc trong Phần Trủng, lấy thân phận cao tầng của Quan Cốc bước vào trong nhận được một vài bảo bối. Ta hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra trong Phần Trủng.

Lúc này, Diệp Phàm phủ nhận, trong lòng thầm than đáng tiếc. Nếu hắn rời đi trước khi Hoàng Hưng Nhiên chết, kế hoạch lần này sẽ càng thêm hoàn mỹ. Nhưng chẳng ai có bản lĩnh đoán trước được mọi việc. Nếu hắn đi sớm, Vũ gia đến gây chuyện, không loại bỏ được khả năng cao tầng Quan Cốc sẽ kiểm tra quan tài.

- Ha ha ha, nhóc con, ngươi đúng là giỏi ngụy biện. Nếu vậy, ta có thể giao ngươi cho Quan Cốc, có lẽ ta còn có thể được không ít lợi ích.

- A...

Diệp Phàm lập tức đen mặt. Viện trưởng này đúng là không làm theo lẽ thường. Lúc này, hắn bất đắc dĩ nói:

- Cũng không phải là thứ quá quý giá, chỉ là một số vật nhỏ.

- Vật nhỏ? Hừ, vật nhỏ sẽ làm cho hai thế lực cấp chúa tể quyết chiến với nhau sao? Nhưng nhóc con, ta không quan tâm ngươi lấy thứ gì. Đó đều là thứ bản thân ngươi nhận được. Ta chỉ tò mò, ngươi làm thế nào thay thế được Hoàng Hưng Nhiên, lại làm thế nào khiến cho hai nhà trực tiếp đấu với nhau?

Thu Nguyệt quan sát Diệp Phàm, dịu dàng nói, trong đôi mắt đầy vẻ tò mò. Thằng nhóc này quả thật khiến nàng không thể nhìn thấu. Đây là hai thế lực cấp chúa tể, lại bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Với phần mưu trí này, nếu hắn có thực lực đủ mạnh, có lẽ thiên hạ đều có thể trở thành quân cờ của hắn.

Diệp Phàm nghe vậy, dứt khoát kể lại kế hoạch của mình. Lúc này hắn che giấu cũng không có ý nghĩa gì. Hơn nữa hắn vẫn phần nào hiểu rõ Thu Nguyệt. Người này không phải loại người không từ thủ đoạn, có thể nàng sẽ tò mò về Bàn Long Bút nhưng không cướp giật.

- Chà chà, ngươi đúng là một yêu nghiệt, cũng là loại người vì bảo bối bất chấp tính mạng, chỉ là võ tu Siêu Phàm cảnh lại dám cướp đồ ngay trước mắt của cường giả Thánh Hiền. Sợ rằng trên đời này cũng chỉ có một mình ngươi dám làm vậy.

Thu Nguyệt thở dài nói, sau đó giơ tay nắm lấy cằm của Diệp Phàm, miệng thở ra hương lan nói:

- Tỷ tỷ hơi thích ngươi rồi. Tối nay, ngươi có muốn ở lại chỗ tỷ tỷ một đêm không?

- Viện trưởng, ngươi đừng trêu ta nữa. Nhưng ta rất tò mò, bây giờ Quan Cốc và Vũ gia thế nào?

- Đình chiến. Dù sao bọn họ cũng là thế lực cấp chúa tể, thật sự muốn đánh thì chẳng ai trốn thoát được. Hơn nữa hai nhà đều chết mất một cường giả Thánh Hiền cảnh, tổn thương không ít nguyên khí. Phiếu Miểu Tiên Cung sắp mở ra, nếu tiếp tục đánh nữa sẽ chẳng có lợi cho ai cả.

Thu Nguyệt lắc đầu nói:

- Hơn nữa này đệ tử canh giữ bị lục soát hồn. Hai nhà xác định sau khi Hoàng Hưng Nhiên chết còn ra khỏi cửa thành, bọn họ không phải người ngu, rất nhanh đã hiểu rõ mình bị người ta lừa. Bây giờ hai thế lực lớn đang kêu gọi tất cả lực lượng tìm kiếm kẻ gây họa kia. Ngươi phải cẩn thận. Chuyện ngươi đi Phần Trủng không thể nói cho người thứ hai biết.

- Trước mắt ngoài ngươi, cũng chỉ có bốn người Thu Thủy Nhi à Lạc Tố Tố biết ta đi tới Phần Trủng.

Diệp Phàm nghe vậy, cười gượng nói, hắn chung quy không thể giết mấy người này diệt khẩu chứ.

- Lạc gia, Tiên Trì đều không hợp với Quan Cốc, Vũ gia. Phùng gia càng là kẻ thù sống chết với Quan Cốc. Bọn họ chỉ ước gì hai nhà thua thiệt. Ta tin tưởng bọn họ sẽ không mật báo, nhưng chỉ sợ sau khi bọn họ nói cho tông môn hoặc gia tộc, những thế lực này sẽ âm thầm ra tay với ngươi. Dù sao bảo bối có thể làm cho hai thế lực cấp chúa tể sống chết với nhau tuyệt đối là đồ tốt.

Thu Nguyệt phân tích:

- Nhưng ta vẫn hiểu mấy con nhóc Thủy Nhi, các nàng cũng sẽ không nhiều lời. Còn về Lạc Tố Tố kia?

- Lạc Tố Tố chắc hẳn sẽ không nói ra.

Diệp Phàm nghe vậy, không khỏi cao giọng nói.

- Ồ, sao ngươi biết?

- Trực giác. Ta cảm thấy nàng không phải là loại người như vậy.

Diệp Phàm khẽ nói. Đúng là trực giác, hắn không quá hiểu Lạc Tố Tố nhưng hắn cảm giác Lạc Tố Tố sẽ không bán đứng hắn.

- Trực giác? Nhóc con, ngươi thật sự tùy hứng.

- Vẫn còn kém xa viện trưởng. Nhưng vừa rồi viện trưởng nói tới Phiếu Miểu Tiên Cung, không biết Phiếu Miểu Tiên Cung này là thế nào?

Diệp Phàm nghi ngờ nói.

- Phiếu Miểu Tiên Cung...

Thu Nguyệt khựng lại, sau đó nhìn Diệp Phàm dịu dàng nói:

- Ta nói cho ngươi cũng không sao. Chỉ có nội bộ thế lực cấp chúa tể chúng ta biết về Phiếu Miểu Tiên Cung. Nghe nói Tiên Cung này là truyền thừa do đại năng Tiên giới để lại trong Thiên Vũ đại lục, bên trong có đạo thành tiên.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)