Có độc!
Bắc Cung Tuyết lập tức cảnh giác, lúc này điên cuồng vận chuyển nguyên lực, nhưng nàng phát hiện ra nguyên lực dường như bị bế tắc, căn bản không có cách nào điều động được.
- Đừng mong kêu gào. Ta bảo đảm sẽ giết ngươi trước khi ngươi kịp kêu lên.
Hoa Vân khẽ nói, sau đó chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đỏ như máu, hận không thể nuốt Bắc Cung Tuyết vào.
- Ngươi muốn làm gì? Ngươi không phải là sứ giả của thần sao? Sao ngươi lại hạ độc với ta?
Gương mặt Bắc Cung Tuyết tái nhợt, trong lòng hơi hối hận.
- Chà chà, ta là sứ giả của thần đấy. Thần tiên bảo ngươi tốt nhất phải hầu hạ ta. Ngươi đến đây đi, làm cho ta cố gắng hưởng thụ một lát. Ta đã gặp qua nhiều nữ nhân như vậy, còn chưa chạm qua cực phẩm như ngươi.
Hoa Vân cười to nói, làm gì còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt vừa rồi.
- Ngươi, ngươi làm càn. Ta chính là công chúa của Sở Quốc. Nếu ngươi làm gì ta, phụ hoàng ta nhất định phải giết chín tộc của ngươi.
Bắc Cung Tuyết sợ hãi nói, nàng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, từ nhỏ đến lớn đều sống ở trong hoàng cung, làm sao biết được thế giới này toàn ngươi lừa ta gạt, càng chưa từng trải qua tình cảnh như vậy.
- Công chúa à?
Hoa Vân nghe vậy thì hơi biến sắc, sau đó cười với vẻ biến thái:
- Công chúa à, chà chà, ta còn chưa từng ngủ với công chúa đâu, đúng là gặp may rồi. Ha ha, tiểu nương tử đừng nóng, chúng ta cứ từ từ chơi. Trước hết để ta cho ngươi xem bảo bối của ta đã.
Hoa Vân nói xong, vỗ vào bức tượng thần tiên trong phòng. Bức tượng kia bắt đầu xoay tròn, một không gian trống trải lộ ra trước mặt Bắc Cung Tuyết. Nàng chỉ thấy bên trong còn có khoảng mười nữ tử, ai nấy đều bị trói lại, toàn thân trần truồng.
Trên thân thể không ít người còn có vết máu.
- Ngươi là tên cầm thú, ngươi...
Bắc Cung Tuyết giận dữ nói, đồng thời trong lòng rất sợ hãi. Lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, tìm sư phụ, chỉ có sư phụ mới có thể cứu ta.
- Hì hì hì, đừng gấp, lát nữa ngươi cũng sẽ trở thành một thành viên của các nàng ấy. Hơn nữa, ta sẽ độc sủng một mình ngươi.
Hoa Vân cười đắc ý nói, sau đó bước chậm về phía Bắc Cung Tuyết, trên mặt là nụ cười biến thái.
Bắc Cung Tuyết không ngừng lùi về phía sau, nhưng thuốc đã phát tá, đừng nói muốn cử động, ngay cả nói chuyện cũng quá sức.
- Ha ha ha, đến đây đi, đến đây nào bảo bối!
Hoa Vân chợt nhào về phía Bắc Cung Tuyết giống như con hổ vồ mồi. Nhưng vào lúc này, một tiếng động chợt vang lên. Bức tường gỗ của phòng sau trực tiếp bị đánh thủng một lỗ lớn, đồng thời một bóng người xuất hiện ở trước mặt Bắc Cung Tuyết. Đó chính là Diệp Phàm.
Hoa Vân đang nhào tới, đúng lúc đụng phải lòng bàn chân của Diệp Phàm, bị đập mạnh vào trên cột gỗ, miệng phun ra máu tươi, không khỏi kinh hãi nhìn Diệp Phàm.
Tay phải Diệp Phàm đặt ở phía trên bờ vai của Bắc Cung Tuyết, nguyên lực vận chuyển. Độc tố trong người Bắc Cung Tuyết lập tức được loại bỏ, sức lực cũng hồi phục. Lúc này, nàng nhào tới trong lòng Diệp Phàm, khóc òa.
Diệp Phàm có phần trở tay không kịp, hắn không ngờ Bắc Cung Tuyết yếu đuối như vậy, mới thế đã sợ tới mức này.
Chỉ có thể nói Diệp Phàm nghĩ quá đơn giản. Trên thế giới này không phải ai đứng trước thái sơn sụp xuống cũng không đổi sắc như hắn. Huống gì là Bắc Cung Tuyết từ nhỏ tới lớn luôn được nuông chiều.
Diệp Phàm ôm nàng trong lòng, còn không có thời gian hưởng thụ, người bên ngoài nghe được tiếng động, đã bắt đầu xông vào đây. Diệp Tàn rút trường đao ra, trực tiếp sát phạt, một mình cứng rắn kìm chế mười lăm người.
Còn có năm người xông vào. Lúc này Diệp Phàm ôm Bắc Cung Tuyết nhảy lên trên không trung, thực hiện một cú đá liên hoàn!
Bịch bịch bịch!
Năm người xông vào đều bị đá mạnh ra ngoài. Cho dù không dùng tới nguyên lực, lực lượng của Diệp Phàm cũng nặng tựa nghìn cân, hắn nhảy lên cao và liên tục đá ra năm phát, năm bóng người trực tiếp đập thủng vách tường gỗ giữa phòng sau và miếu thần tiên.
Nhất thời, tất cả dân chúng đều nhìn thấy được cảnh tượng trong phòng, những nữ tử đáng thương đập vào mí mắt của bọn họ.
- Nữ nhi à, xảy ra chuyện gì vậy? Sao có thể như vậy được?
- Nương tử!
- Đồ trời đánh, không phải các nàng vào trong cầu phúc sao?
Rất nhiều dân chúng căm phẫn hô to.
Đao lớn của Diệp Tàn phát ra ánh sáng sắc bén, đại khai đại hợp. Dù hắn chỉ có một tay nhưng rất cuồng bạo. Thượng Quan Thính Vũ ở bên cạnh nhìn thấy, gương mặt ửng hồng. Diệp Tàn với khí thế như vậy chính là sức hấp dẫn trí mạng đối với nào.
Ở chỗ khác, Bắc Cung Tuyết cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Thấy Diệp Phàm lăng không liên hoàn cước, làm nàng nằm ngang ở trong hư không nhìn cú đánh liên hoàn kia, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác hắn ngầu tới mê người.
Sư phụ... thật ngầu!
Trong đầu Bắc Cung Tuyết chợt hiện ra suy nghĩ này. Đây là lần đầu tiên nàng cảm giác vòng tay của Diệp Phàm thoải mái như vậy.
Diệp Phàm hạ xuống đất, thấy Bắc Cung Tuyết đã bình tĩnh lại, lúc này mới thả nàng ra, sử dụng Tam Bộ Nhất Thiểm trong Tam Thốn Bộ.
Diệp Phàm di chuyển rất nhanh, bay đến trên bức tượng đá rất lớn, kéo tấm vải che phía trên xuống, che đi cơ thể trần truồng của rất nhiều nữ tử, đồng thời lao tới bên cạnh Hoa Vân.
Long Khiếu Quyền!
Một tiếng rồng kêu vang lên, Hoa Vân lập tức mơ hồ và đứng lại. Nhưng vào lúc này, trọng quyền của Diệp Phàm đã đánh tới, đập mạnh ở trên đan điền của hắn.
Hoa Vân Nhất kêu thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, đập mạnh vào cửa gỗ, sau đó co quắp trên mặt đất.
Đồng thời, Diệp Tàn cũng giết chết người cuối cùng, trên áo bào dính máu, cánh tay cụt gạt máu trên Huyền Dương Đao, sau đó đưa ra sau lưng, cài đao trên chiến bào trực tiếp khống chế.
Sau đó, Diệp Tàn hơi xấu hổ liếc nhìn Thượng Quan Thính Vũ:
- Thật ngại quá, làm bẩn chỗ này rồi.
Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy ngượng ngùng liếc nhìn Diệp Tàn, sau đó đi tới bên cạnh hắn, khẽ nói:
- Không sao!
Có tiếng bước chân bịch bịch truyền đến. Sau đó, một đám binh sĩ đi tới. Nam tử dẫn đầu đi thẳng tới trước mặt đám người Diệp Phàm, cao giọng nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm lấy ra ngọc bội, ném cho tên thống lĩnh kia. Sau khi thống lĩnh nhận lấy, vẻ mặt kinh sợ, sau đó cung kính trả ngọc bội lại cho Diệp Phàm nói:
- Ra mắt Mặc Vương gia.
- Được rồi, người này lấy danh nghĩa của miếu thần tiên, vấy bẩn nữ nhân đàng hoàng. Các ngươi cố gắng thu xếp cho những nữ tử này. Còn nữa, bắt người này về chém đi!
- Tuân mệnh!
Sau khi trải qua chuyện này, đám người không còn hứng thú du ngoạn nữa. Hơn nữa trên thân Diệp Tàn đầy máu tươi, lúc này bọn họ trở về phủ.
...
Buổi tối, bóng đêm như nước.
Diệp Phàm nằm thư thái ở trên ghế mây trong sân. Vân Nhất và Vân Lục một người xoa bóp vai cho hắn, một người ở phía dưới nhẹ nhàng đấm bắp đùi của hắn. Gió nhẹ thổi qua, ghế mây lắc lư, rất thoải mái.
Trên con đường tu luyện, từ trước đến nay Diệp Phàm luôn tiến hành theo chất lượng. Tu luyện để làm gì? Đó là để trở thành cường giả.
Trở thành cường giả để làm gì? Còn không phải để say nằm trên đầu gối của mỹ nhân, tỉnh nắm quyền thiên hạ, một lời định đoạt sống chết của người trong thiên hạ sao? Quyền sinh sát mỹ nhân khuynh thành, muôn dân trăm họ trên đại lục đều nằm trong tay, muốn lấy lại có.
Nếu thế, trong quá trình trở thành cường giả, trộm được kiếp phù du nửa ngày rảnh rỗi, hưởng thụ một lúc cũng được.
Chợt có một bóng người xinh đẹp chạy vào, nhìn thấy dáng vẻ Diệp Phàm như vậy, trên gương mặt đầy vẻ mất hứng, bĩu môi nói:
- Sư phụ, buổi tối ta không ngủ được, ngươi nói chuyện phiếm với ta được không?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi ngây người. Con nhóc này làm sao vậy? Chẳng lẽ tại chuyện ban ngày. Diệp Phàm suy nghĩ một lát, phất tay cho Vân Nhất và Vân Lục lui ra, sau đó đi tới bên bàn đá, ngồi xuống nói:
- Sao vậy? Ngươi vẫn còn phiền não vì chuyện ban ngày à?
Lúc này Bắc Cung Tuyết ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm, khẽ nói:
- Sư phụ, có phải ban ngày ngươi đã sớm biết người kia không có ý tốt không?
- Không sai!
- Vậy ngươi còn để ta bước vào trong, thật đáng ghét, hừ...
- Chung quy cũng phải để cho ngươi trưởng thành chứ? Ta cũng không thể luôn ở bên cạnh mỗi lần ngươi gặp chuyện không may được. Hơn nữa, ta cũng không có khả năng vĩnh viễn ở cùng với ngươi. Thế giới này còn tàn nhẫn hơn ngươi tưởng nhiều.
- Vì sao sư phụ ngươi không thể vĩnh viễn ở cùng ta? Ngươi không thích Tuyết Nhi nữa sao?
- Điều ta có thể dạy cho ngươi không nhiều. Võ đạo của ngươi, bản thân ngươi phải tự mình tìm hiểu. Hơn nữa ta sẽ không ở lại Sở Quốc mãi được, cũng sẽ không ở lại Thiên Phủ. Ngươi là công chúa, sau khi ở lại Thiên Phủ học xong, còn phải trở lại Sở Quốc. Đến lúc đó, nếu ngươi vẫn như bây giờ, lần sau ai tới cứu ngươi?
- Sư phụ, vì sao ngươi không thể cứ ở cùng ta? Nếu như ngươi theo đuổi võ đạo càng cao hơn, ta cũng có thể... cùng...
Bắc Cung Tuyết nói đến đây, gương mặt đỏ bừng.