Không trách được Diệp Phàm vừa bước tới đã cảm giác ớn lạnh. Nếu không phải hắn có nguyên lực hộ thân, rất có khả năng hắn đã bị trúng tà ma. Một khi trúng tà ma, sẽ có các loại chuyện quỷ dị phát sinh. Ví dụ như từ trong bụng Diệp Phàm đột nhiên có một người chui ra, lại ví dụ như trên cổ của hắn xuất hiện thêm một cái đầu vân vân.
Đây là sự khác nhau giữa võ tu và người phàm. Vì sao người phàm sợ hãi ác quỷ? Bởi vì bọn họ không có năng lực chống đỡ tai họa, cuối cùng sẽ bị ác quỷ thao túng. Võ tu có nguyên lực hộ thể, tai họa bình thường không thể tiến vào cơ thể, mà một khi ác quỷ hiện hình, cũng không phải là đối thủ của võ tu.
- Những người này trông thật khó coi, hơn nữa không có sức sống.
Đại Đế bình luận có bài bản hẳn hoi, sau đó ngồi ở trên vai Diệp Phàm lấy ra linh quả, đắc ý cắn:
- Đều là quỷ.
Đại Đế cắn linh quả một miếng, đột ngột nói:
- Không cho!
Nếu đổi thành người khác, sợ rằng đã bị dọa chết nhưng Diệp Phàm tài cao mật lớn, hắn biết rõ Đại Đế không phải nói chuyện với mình. Linh quả chính là vật lạ trong thiên địa, cũng có sức hấp dẫn đối với những quỷ hồn này. Nhưng Đại Đế là kẻ ham ăn, chỉ biết hưởng thụ một mình sẽ không chịu chia xẻ.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nghĩ, hắn không giao lưu được với quỷ hồn nhưng Đại Đế có thể làm được. Những quỷ hồn này cần linh quả, sao mình không giao dịch với chúng?
- Đại Đế, ngươi nói với những quỷ hồn này, ai có thể tìm được Phượng Ly Ngọc Thạch cho ta, ta lại cho bọn họ thiên linh quả.
Lúc này, Diệp Phàm cao giọng nói.
- Thần chí của những quỷ hồn này có vẻ mơ hồ, chúng cũng không biết Phượng Ly Ngọc Thạch là thứ gì, tất cả hành vi của bọn họ đều dựa vào bản năng, sao có thể giúp ngươi tìm Phượng Ly Ngọc Thạch được. Ta chỉ vừa nói chuyện với một đám quỷ hồn không có thần chí nói thôi.
Đại Đế khinh bỉ nói:
- Ta có một ý rất hay.
- Ý gì?
Diệp Phàm không khỏi cảm thấy hứng thú.
- Ngươi đưa thiên linh quả cho bản thần thú, một lát nữa nếu gặp phải quỷ hồn có thần chí rõ ràng, ta sẽ nói ra đề nghị của ngươi, bản năng của quỷ hồn là đối có nhu cầu với vật có linh khí, để nhanh chóng dụ ra quỷ hồn đẳng cấp cao, ta quyết định cứ năm giây ăn một thiên linh quả... ối...
Diệp Phàm vỗ một phát vào cái đầu béo của nó. Rõ ràng nó chỉ muốn hết ăn lại uống. Nhưng nó nói cũng không sai, phần lớn quỷ hồn ở đây đều vì sát khí cực âm nên không có cách nào đầu thai chuyển thế, nhưng sau khi bọn họ chết, đã có một trạng thái hỗn độn, không có thần chí, chỉ có bản năng.
Trừ khi là một số người trong lòng có chấp niệm, sau khi chết đi mới có thể giữ lại một ít trí tuệ cơ bản.
Một bãi tha ma lớn như vậy, Phượng Ly Ngọc Thạch sẽ ở đâu? Có lẽ ở trên thân một hồn phách, có lẽ ở trong một ngôi mộ, hắn chỉ có một đêm thật sự rất khó tìm.
Bây giờ nghĩ lại, chờ quỷ hồn cao cấp tới sẽ tương đối ổn thỏa hơn. Nhưng ở đây có quá nhiều ngôi mộ. Có lẽ quỷ hồn cao cấp đang ngủ say, thời gian của hắn quá ít, sáng mai đã phải tìm cách bước vào Quan Cốc.
Nếu không chờ được quỷ hồn cao cấp, vậy chẳng phải hắn đã đi một chuyến uổng công sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Phàm chợt vỗ xuống mặt đất. Sau đó, tất cả ngôi mộ trong bãi tha ma bắt đầu rung lên, vô số bóng dáng tà ác đáng sợ bay ra, ngọn lửa cấp địa nguyên trên thân Diệp Phàm bắt đầu thiêu đốt, cắt đứt sát khí của quỷ.
Ngay sau đó, ác quỷ bước ra khỏi ngôi mộ!
Sự yên tĩnh bị phá vỡ, tiếng vô số quỷ kêu vang lên, vây quanh Diệp Phàm, đồng thời một số ác quỷ cực kỳ dữ tợn bắt đầu hiện hình.
Sát khí khủng khiếp hoàn toàn bao phủ Diệp Phàm, ba bóng đen to lớn lơ lửng ở trên không trung, tiếng động giống như nhịp tim kia càng thêm vang dội hơn, chính xác hơn là ánh mắt của bọn họ đang nhảy nhót.
- Đây là... Quỷ vương?
Con ngươi của Diệp Phàm lập tức co lại. Quỷ vương chính là tồn tại cực kỳ đáng sợ trong quỷ tu. Trên Thiên Vũ đại lục thậm chí có cả rồng, hơn nữa quỷ quái kỳ lạ, thực lực của quỷ vương tương đương với Hợp Thánh cảnh của loài người, nhưng quỷ vương lại nắm giữ năng lực thiên phú cực kỳ đáng sợ, đó chính là ra lệnh được cho đàn quỷ.
Không biết bãi tha ma này tồn tại bao nhiêu lâu, mỗi năm Vũ gia và Quan Cốc giết chết không tới mấy chục vạn võ tu cũng phải mấy vạn, hai thế lực này đều tồn tại mấy nghìn năm, cho dù phần lớn người trong đó đều bị Quan Cốc mang đi làm chất dinh dưỡng, chỉ có một phần thi thể cực ít bị ném vào bãi tha ma, số lượng quỷ hồn ở đây tuyệt đối không thể khinh thường.
Có thể đạt tới cảnh giới quỷ vương, trên cơ bản đã không thuộc về phạm vi ác quỷ không có thần chí chỉ biết giết chóc, nói cách khác là có thể giao tiếp. Đương nhiên, điều kiện giao tiếp trước tiên là Diệp Phàm có tư cách giao tiếp, hoặc là có thực lực.
Gào!
Tiếng gào thét khủng khiếp vang lên, sau đó quỷ khí tràn ngập, quỷ vương đầu tiên trực tiếp ra tay, tay quỷ trắng ởn chụp xuống.
Diệp Phàm không hề do dự, dùng ra Thanh Long Biến, đuôi rồng cực lớn không khách khí đập về phía tay quỷ, đồng thời, long uy áp chế khiến cho tất cả quỷ hồn đang lơ lửng phải run lẩy bẩy.
Ảo ảnh Thanh Long xuất hiện, tất cả khí quỷ sát ở gần bóng dáng Thanh Long đều hoàn toàn tan rã, ba quỷ vương lập tức đều khựng lại.
Lực lượng quỷ trảo rất mạnh nhưng đuôi rồng của Diệp Phàm cũng không kém. Sau khi hai bên giao đấu sơ qua một lần, Diệp Phàm khẽ nói:
- Có thể nói chuyện không?
- Loài người, ngươi muốn nói chuyện gì?
Quỷ vương nghe vậy khẽ nói, giọng nói lạnh lùng tàn khốc, không có tình cảm dao động.
- Ta có thể cho các ngươi thứ các ngươi muốn, đồng thời ta cũng cần các ngươi cho ta thứ ta muốn.
- Thứ chúng ta muốn? Loài người, ngươi không đưa được thứ chúng ta muốn.
- Tự do! Các ngươi không muốn sao?
Diệp Phàm nói tiếp, hai mắt dè dặt nhìn chằm chằm vào sắc mặt của ba quỷ vương. Quả nhiên, vẻ mặt bọn họ đều thay đổi dù rất nhỏ.
Từ lúc ba quỷ vương đi ra, Diệp Phàm đã phát hiện ra có gì đó không đúng. Nếu ở đây chỉ là một số u hồn thì rất dễ hiểu, dù sao nơi có tử khí dày đặc như vậy, rất nhiều hồn phách không có cách nào luân hồi theo lẽ thường. Theo thời gian trôi qua, những hồn phách này sẽ từ từ tiêu tan, trở về với dòng sông linh hồn.
Nhưng thực lực quỷ vương đã đạt đến Hợp Thánh cảnh, hơn nữa vốn có thần chí của mình, bọn họ thậm chí rất có khả năng khôi phục lại ký ức lúc trước.
Bọn họ chết thế nào? Phần lớn đều là vì Vũ gia và Quan Cốc.
Chẳng lẽ bọn họ không hận sao?
Càng là quỷ hồn, khí thế tàn ác trên thân càng nặng, lòng sát phạt càng mạnh, đồng thời thủ đoạn của quỷ hồn càng quỷ lạ khó lường hơn võ tu bình thường, thật sự muốn đánh, ngoại trừ là một số võ tu đặc biệt, võ tu cùng đẳng cấp chắc chắn sẽ thất bại.
Một tai họa ngầm như vậy ở bãi tha ma Phần Trủng, chẳng lẽ Vũ gia và Quan Cốc không biết sao?
Nhưng ở đây không chỉ có một quỷ vương mà còn có tới ba quỷ vương, hai gia tộc lớn không để ý sao?
Không, đây là vấn đề lớn nhất. Về mặt khác, ba quỷ vương đều không lựa chọn chạy trốn, tử khí ở đây quả thật rất thích hợp cho bọn họ tu hành, nhưng sau khi thực lực của bọn họ đạt đến cảnh giới quỷ vương, thật ra càng cần thiên tài địa bảo chứ không phải là tử khí.
Cho nên ba quỷ vương này không phải không muốn đi mà không đi được, thậm chí bình thường cũng không thể tùy tiện đi ra, nếu lần này không phải Diệp Phàm khống chế mặt đất, trong lúc vô tình tổn hại ngôi mộ của bọn họ, có lẽ bọn họ cũng không ra được.
Như vậy chỉ có một suy luận, ba quỷ vương này bị hai thế lực lớn nuôi nhốt. Vì sao bọn họ nuôi nhốt quỷ vương? Diệp Phàm nghĩ hai thế lực lớn tất nhiên phải có thủ đoạn có thể khống chế quỷ vương. Hoặc ba quỷ vương là gia súc do bọn họ nuôi, có thể lập tức giết chết để hấp thu, trở thành chất dinh dưỡng tuyệt đỉnh.
Vì vậy, Diệp Phàm nhấn mạnh hai chữ tự do để thử ba quỷ vương. Bây giờ xem ra, quả nhiên là thế