- Các ngươi muốn ba mươi vạn nguyên thạch trung phẩm à? Đi ăn phân đi.
Một tiếng quát lớn vang lên, một nam tử bay lên, là người đầu tiên lao tới. Diệp Phàm thấy thế theo sát phía sau, xông về một hướng khác. Những người khác cũng không tụt lại, từng người bắt đầu xông về bốn phía xung quanh.
Nam tử một mắt nghe vậy, ánh mắt trở nên sắc bén, nhếch môi, vung tay phải lên với vẻ hờ hững.
Ngay lập tức, năm nam tử lấy trận bàn và ném ra, trận bàn xoay tròn trên không trung, lập tức hình thành một Khốn trận, nhốt tất cả mọi người lại.
- Ta đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không nắm chắc, vậy các ngươi cứ chờ thủ hạ của ta thoải mái xong, làm nô lệ bước vào Phần Trủng đi.
Độc Nhãn quát một tiếng, trận pháp khởi động, một lực áp chế khủng khiếp làm cho khí thế tất cả võ tu đang phá vòng vây trở nên suy yếu.
Diệp Phàm thấy thế khẽ nhíu mày, sau đó vung tay phải lên, năm trận bàn không ngờ thoát khỏi sự khống chế của năm người đập mạnh vào nhau, trực tiếp nổ tung.
Đồng thời, trận pháp tiêu tan, những người khác sao có thể dừng lại nữa, lập tức điên cuồng xông về bốn phía xung quanh đột phá vòng vây.
Cảnh tượng này rõ ràng làm cho nam tử một mắt trở tay không kịp. Mọi người đều là tu vi Cương Thể cảnh, Siêu Phàm cảnh, mặc dù hắn có hơn mười thủ hạ, nhưng Diệp Phàm và hai mươi người này có ai không phải kẻ liều mạng, lúc này hoàn toàn liều mạng lên, trong khoảng thời gian ngắn, thủ hạ của Độc Nhãn đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Nơi Diệp Phàm phá vòng vây chính là hướng hai nam tử đã kéo nữ tử kia đi. Hai người bọn họ rõ ràng căn bản không đoán được tình huống này, trong lúc sốt ruột còn chưa mặc xong quần áo, trường đao Diệp Phàm đã chém xuống, của quý của hai người rơi xuống.
Đồng thời, đao khí cuốn ra, đan điền của hai người bị nghiền nát, tu vi bị phế bỏ. Diệp Phàm không giết chết bọn họ mà liếc nhìn nữ tử vừa bị sỉ nhục. Nữ tử nhìn Diệp Phàm cảm kích, sau đó lấy ra chủy thủ, cắm vào cổ của mình.
Diệp Phàm không có quá nhiều cảm xúc. Ở thế giới tu hành tàn khốc này, phải học được cách nói ít cẩn trọng, bằng không sẽ phải trả giá đắt bằng tính mạng của mình, thậm chí muốn chết cũng không được.
Nữ tử chết là vì nàng chưa đủ kinh nghiệm xử sự, Diệp Phàm không phải thánh nhân. Trên thế giới này, mỗi người đều có số mạng của mình, hắn không đổi được mạng của người khác, cũng không thay đổi được thế giới này, hắn chỉ phải bảo vệ mình, bảo vệ người thân và bằng hữu bên cạnh là đủ rồi.
Dưới chân vận chuyển nguyên lực, tốc độ của Diệp Phàm rất nhanh, lập tức rời khỏi đám người lao nhanh về phía cửa thành Phần Trủng.
- Lão đại, lão Cửu và Thập Tam bị thiến, tu vi cũng bị phế rồi.
Đột ngột, một tiếng kêu bi thương truyền đến, Độc Nhãn nghe vậy mới thả đối thủ của mình ra, bay đến trước mặt hai người bị Diệp Phàm phế bỏ tu vi.
Gương mặt của hắn trở nên rất dữ tợn, lạnh giọng nói:
- Lên Hoàng Phượng Điêu, ta muốn hắn phải chết!
Hắn nói xong, nhảy luôn lên trên Hoàng Phượng Điêu, Những người khác cũng đều mặc kệ đối thủ của mình, nhảy lên trên Hoàng Phượng Điêu, sau đó Hoàng Phượng Điêu bay lên, lao nhanh về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe được tiếng động phía sau thì nhíu mày, không ngờ hai người bị mình tùy tiện phế bỏ lại được nam tử một mắt coi trọng, tự nhiên mặc kệ những người khác đuổi theo một mình mình. Diệp Phàm đúng là không đoán được điều này.
Quả nhiên vẫn không nên có tinh thần trọng nghĩa dư thừa này. Diệp Phàm cười gượng, đổi hướng bay xa khỏi Phần Trủng.
Hoàng Phượng Điêu đuổi phía sau. Khi Phần Trủng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Phàm, Diệp Phàm triệu hồi ra thiên linh mã, lao nhanh như tên bắn.
- Ngươi chạy à? Ngươi định trốn ở đâu chứ? Ngươi dám động vào người của ta, ta muốn ngươi phải chết!
Độc Nhãn lạnh giọng nói. Tốc độ của Hoàng Phượng Điêu rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tiếp cận Diệp Phàm, không ít người đã kéo dây cung.
Vèo vèo vèo!
Mấy chục mũi tên rơi xuống, thiên linh mã của Diệp Phàm hoảng sợ dừng lại, Lúc này, Diệp Phàm từ trên thiên linh mã xuống, thu hồi thiên linh mã, xoay người nhìn về phía đám người đuổi theo mình.
- Sao ngươi không chạy nữa đi? Đồ con hoang kiến hôi, là ai cho ngươi lá gan dám ra tay với huynh đệ của ta?
Nam tử một mắt từ trên Hoàng Phượng Điêu nhảy xuống, những người khác đều chạy đến bao vây Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi lạnh lùng nhìn nam tử một mắt, sau đó rút trường đao Huyền Thiết ra, khẽ nói:
- Ta giết người không cần người khác cho lá gan.
- Hừ, đúng là cuồng vọng. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi được chết dễ dàng đâu. Ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, thiến ngươi, để cho mấy huynh đệ của ta vui vẻ, sau đó bán đến Khoái Hoạt Cư nổi tiếng ở Phần Trủng.
Độc Nhãn lạnh giọng nói, sau đó vung tay lên, rất nhiều thủ hạ xông về phía Diệp Phàm.
Nguyên lực bùng nổ, Diệp Phàm phát ra một tiếng hừ lạnh, sau đó trường đao chợt cắm xuống mặt đất, Long Quyển Cuồng Phong Bách chiến kỹ che giấu của Ảnh Cuồng Phong Đao được phát ra.
Lấy Diệp Phàm làm trung tâm, vô số đao khí điên cuồng cuốn ra xung quanh giống như gió bão. Trong chớp mắt tất cả võ tu xông lên bị đao khí bao trùm, sau đó xương cốt cũng không còn.
Chỉ một đao, ngoại trừ nam tử một mắt và hai người vẫn ở trên Hoàng Phượng Điêu rên rỉ, những người khác đều bị giết chết.
Độc Nhãn sốc. Thoạt nhìn tu vi của Diệp Phàm chỉ là Siêu Phàm nhị trọng, trong đám thủ hạ của hắn có cả Siêu Phàm tứ trọng, sao có thể bị Diệp Phàm dùng một đao giết chết hết được.
Lưỡi đao của Diệp Phàm chỉ chếch xuống mặt đất, sau đó chậm rãi đi về phía Độc Nhãn.
Độc Nhãn làm gì còn dám ở lại nữa, vội vàng ra lệnh cho Hoàng Phượng Điêu bay đi, đồng thời Hoàng Phượng Điêu há to miệng, cuồng phong khủng khiếp tập trung ở trong miệng nó.
Trường đao Huyền Thiết trong tay Diệp Phàm vừa xoay tròn, sau đó trực tiếp bay vào trong miệng Hoàng Phượng Điêu. Ánh đao hiện lên, Hoàng Phượng Điêu bị trường đao xuyên qua người, cuồng phong lập tức lắng xuống, thân thể to lớn của nó đập xuống mặt đất.
Hai người bị Diệp Phàm phế bỏ tu vi đụng phải đá nhọn bên dưới, chết ngay lập tức.
Chỉ còn lại một mình Độc Nhãn há hốc mồm đứng đó. Sau đó, hắn chợt xoay người, quỳ rạp dưới đất bái phục:
- Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng. Ta chỉ làm việc cho Vũ gia thôi, mong đại hiệp nể mặt Vũ gia mà tha cho ta.
- Vũ gia?
Diệp Phàm khẽ nhíu mày, sau đó vung tay lên. Độc Nhãn bay tới, Diệp Phàm đập một quyền, tu vi của Độc Nhãn trực tiếp bị phế bỏ.
Sau đó Diệp Phàm nhìn về phía xa, khẽ nhíu mày, mặt đất dưới chân chậm rãi tách ra hai bên. Hắn và Độc Nhãn bước vào trong mặt đất, sau đó mặt đất khép lại, một lỗ thông khí rất nhỏ, rất bí mật.
Diệp Phàm ở dưới đất, với Khống Mệnh Thuật của hắn, bất luận là chui xuống đất hay bay trên trời đều không tính là vấn đề khó. Đây cũng là một trong những chỗ dựa khiến Diệp Phàm dám đến Phần Trủng.
Nam tử một mắt bị hắn khống chế nguyên lực, vẫn không nhúc nhích. Hắn lẳng lặng lắng nghe tiếng động bên ngoài. Chẳng bao lâu, có tiếng động hỗn loạn truyền đến, Diệp Phàm đoán chắc có năm sáu người.
Sau đó, một giọng nói vang lên:
- Cường độ nguyên lực ở Siêu Phàm nhị trọng, một đao giết sạch thủ hạ của Độc Nhãn. Đây là một thiên tài, phải bắt về cho tiểu thư hoặc công tử thải bổ.
- Tuân mệnh!
Những sóng dao động của nguyên lực truyền đến, nơi đây nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Diệp Phàm không vội, vẫn không nhúc nhích. Sau khoảng một giờ, năm bóng người tập trung lại.
- Đã tìm được chưa?
- Không thấy. Trong phạm vi mấy chục dặm đều không có võ tu nào tương tự với sóng dao động nguyên lực ở đây.
- Sao có thể như vậy được? Người này có thể bị đám người Độc Nhãn đuổi kịp, rõ ràng tốc độ của tọa kỵ không nhanh, chúng ta không thể không tìm được hắn. Chẳng lẽ, hắn căn bản không rời khỏi đây?
- Không thể vậy được. Ta vẫn luôn âm thầm quan sát chỗ này, trong một giờ đừng nói là bóng người, thậm chí còn không nhìn thấy nổi một con. linh muỗi.
- Nhắc tới cũng lạ. Độc Nhãn cũng không thấy đâu. Người này dẫn theo một người, làm sao thoát khỏi sự truy bắt của chúng ta?
- Xem ra người này có thủ đoạn không nhỏ. Nhưng hắn đến đây, tất nhiên là muốn vào Phần Trủng. Các ngươi nhớ kỹ sóng dao động của nguyên lực ở đây, hắn không chạy thoát được đâu, đi thôi.