Mọi người có thể tự do ra vào Phần Trủng, nhưng mỗi lần hai thế lực lớn tìm kiếm chất dinh dưỡng, không có bất kỳ kẻ nào được ra khỏi thành.
Thời gian hai thế lực lớn tìm kiếm chất dinh dưỡng cũng không cố định, có đôi khi một tháng hai lần, có đôi khi hai tháng một lần, hoàn toàn tùy thuộc vào may mắn.
Ở trong Phần Trủng cũng có không ít thế lực mạnh. Dĩ nhiên những thế lực này được hai thế lực chúa tể nâng đỡ, chịu trách nhiệm thu thập tin tức, nhân viên lưu chuyển làm công tác thống kê vân vân.
Trong lúc hai thế lực lớn tìm kiếm chất dinh dưỡng, võ giả trong thành Phần Trủng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để tránh né, ngoại trừ không thể ra khỏi thành, không thể phản kháng thì không có hạn chế nào khác.
Phản kháng thì nhất định sẽ có, đứng trước sinh tử, ai sẽ ngoan ngoãn chờ chết? Nhưng cho dù phản kháng thì sao chứ? Ở Phần Trủng, Vũ gia và Quan Cốc chính là vương.
Bọn họ không ép người khác bước vào Phần Trủng, nhưng ở đây có bảo bối, có truyền thừa, dĩ nhiên là có người không muốn sống, mong được gặp cơ duyên.
Diệp Phàm bây giờ chính là một người trong đó. Màn đêm buông xuống, hắn dịch dung, biến thành một đại hán tang thương cực kỳ bình thường, sau lưng là thanh đao Huyền Thiết bình thường, suốt đêm rời khỏi Vạn Đạo học phủ.
Vạn Đạo học phủ cho phép ra vào đặc biệt tự do không quản lý chặt các phương diện với Thiên Phủ. Dù sao trong mỗi học phủ đều có không ít con cháu gia tộc lớn. Những đệ tử này có thể ra ngoài mỗi tháng thậm chí mỗi ngày vài lần. Mỗi ngày đều quản đệ tử đi tới đi lui, cao tầng Vạn Đạo học phủ có thể sẽ mệt chết.
Diệp Phàm rời đi không làm kinh động bất kỳ kẻ nào. Hắn mặc áo bào võ giả màu xám, Đại Đế trực tiếp ngủ trong túi ngủ sau áo choàng của Diệp Phàm, làm cho Diệp Phàm thoạt nhìn giống như một nam tử lưng còng.
Trên đường này Diệp Phàm không định cho Đại Đế vào Linh Thú Hoàn. Nhưng lúc đến Phần Trủng, hắn vẫn phải chú ý. Vì thế hắn thông qua huy hiệu đổi một Linh Thú Hoàn có đẳng cấp cực kỳ cao, không gian rất lớn, đồng thời có tính ổn định cực mạnh, ít nhất sẽ không xuất hiện cục diện khó xử khi cấp bậc của Đại Đế quá cao mà trực tiếp vỡ nát.
Với cấp bậc của Đại Đế, đừng nói Linh Thú của Thiên Vũ đại lục Hoàn, cho dù là Tiên Hoàn, sợ rằng cũng không có tác dụng gì. Nhưng Đại Đế lớn lên ở Thiên Vũ đại lục, bây giờ vẫn còn nhỏ, đạo vận trên thân bị thiên đạo Thiên Vũ đại lục áp chế, mấy vấn đề này tất nhiên không phải là vấn đề vẫn.
Diệp Phàm chạy như bay suốt cả đoạn đường. Sau khi ra khỏi Vạn Đạo học phủ, hắn triệu hồi ra Kim Vũ Điêu. Diệp Phàm cũng mới đổi được Kim Vũ Điêu này. Dù sao thiên hạc ở Trung Linh Cảnh vẫn tương đối bắt mắt, thiên hạc thuộc về tọa kỵ chính của Đông Linh Cảnh.
Cấp bậc Kim Vũ Điêu còn cao hơn thiên hạc nhiều, nhưng xét về tốc độ vẫn kém hơn thiên hạc của Diệp Phàm. Dù sao trước đây Diệp Phàm lựa chọn con thiên hạc đó là vì nhìn trúng nó có thể trở thành thiên hạc vương.
Sau đó Diệp Phàm ra sắc bồi dưỡng thiên hạc. Tuy cấp bậc Kim Vũ Điêu cao nhưng Diệp Phàm chỉ mua giống cực kỳ bình thường, thuần túy là phương diện tốc độ, còn hơi kém một chút.
Diệp Phàm không vội, nửa tháng sau Vạn Đạo Giới mới mở ra. Mà một khi mở ra ít nhất phải duy trì nửa năm. Hắn chỉ có một tháng tìm hiểu, trở về muộn cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Hàng năm Vạn Đạo học phủ đều sẽ mở Vạn Đạo Giới ra nửa năm, xem như đã cực kỳ tốt rồi.
Trung Linh Cảnh lớn hơn Đông Linh Cảnh nhiều, cũng hỗn loạn hơn nhiều. Ở đây không có thế lực vương triều, chỉ có cộng đồng vô số tông môn, học phủ, gia tộc đan xen tạo thành hệ thống. Ở đây, người phàm là không bảo vệ, quy luật người mạnh là vua cá lớn nuốt cá bé rất rõ ràng.
Diệp Phàm đeo đại đao, đứng ở trên lưng Kim Vũ Điêu, rất nhanh đã bay vọt qua Vạn Đạo Thần Thành, lao về phía Phần Trủng.
Ba ngày sau.
Một tòa thành cổ nguy nga xuất hiện ở trước mắt Diệp Phàm, cửa thành lớn giống như một cửa nhà lao, ngăn cách tự do bên ngoài và dơ bẩn bên trong.
Ở xung quanh thành cổ có những võ tu có cùng suy nghĩ với Diệp Phàm. Những người này hoặc vì truyền thừa, hoặc vì kỳ ngộ, hoặc vì tránh né kẻ thù truy sát, tất nhiên cũng có từng nhóm nô lệ được thế lực riêng dẫn về phía Phần Trủng.
Diệp Phàm lẳng lặng đứng ở trên Kim Vũ Điêu. Kim Vũ Điêu đột nhiên phát ra một tiếng kêu yếu ớt, sau đó hạ xuống dưới. Diệp Phàm tức giận và kinh ngạc, là Hoàng Phượng Điêu cao cấp hơn phát ra khí thế làm cho Kim Vũ Điêu không dám bay tiếp.
Không chỉ là Kim Vũ Điêu của Diệp Phàm, tọa kỵ của không ít võ tu xung quanh hắn cũng hạ xuống đất, trên con đường lớn trống trải cách thành cổ vài dặm rất nhanh đã có khoảng hai mươi người bị ép xuống.
Ngay sau đó, một Hoàng Phượng Điêu cực kỳ khổng lồ bay tới, hạ xuống trước mặt đám người Diệp Phàm. Đồng thời có gầm ba mươi võ tu từ trên thân Hoàng Phượng Điêu lao xuống, bao vậy chặt đám người Diệp Phàm.
- Ba mươi vạn nguyên thạch trung phẩm mua mạng, bằng không sẽ làm nô lệ bước vào Phần Trủng.
Một nam tử một mắt ngồi ở trên Hoàng Phượng Điêu, tay phải bóc vỏ linh quất, vừa ăn vừa thờ ơ nói.
- Các ngươi là ai? Sao chúng ta phải đưa cho các ngươi ba mươi vạn nguyên thạch?
Một nữ tử cao giọng nói.
Nam tử một mắt nhếch môi, sau đó vung tay phải lên, hai bóng dáng bay ra, tu vi Siêu Phàm cảnh bạo phát, trực tiếp bắt lấy nữ tử và phế bỏ tu vi, xé rách tất cả quần áo của nàng, ở trước mặt của mọi người bắt đầu làm một số chuyện khiến mọi người căm phẫn.
Diệp Phàm lạnh lùng đứng ở trong đám đông nhưng không ngăn cản, hắn không phải Diệp Tàn, cũng không có quá nhiều tinh thần trọng nghĩa, hắn đã từng gặp qua quá nhiều chuyện như vậy. Có đôi khi nhìn thấy quá nhiều sẽ khiến người ta chết lặng.
Những người này có thể làm vậy ở gần Phần Trủng, tất nhiên đã được hai thế lực lớn ngầm đồng ý, thậm chí chính là do hai thế lực lớn chỉ thị.
Súng đánh chim đầu đàn, Diệp Phàm sẽ không bởi vì nữ tử không quen mà khiến cho hai thế lực lớn chú ý. Thậm chí nếu những người này không phản kháng, hắn không thể nhân lúc loạn xông ra ngoài, hắn sẽ lựa chọn đưa ba mươi vạn nguyên thạch trung phẩm.
Đến Phần Trủng, trừ khi là nhất định phải ra tay, bằng không hắn sẽ cố gắng hết sức giấu mình. Dù sao ở đây có cường giả Chí Tôn, hắn có không ít thủ đoạn nhưng ở trước mặt những thế lực lớn cũng chỉ la một con kiến hôi hơi to mà thôi.
Diệp Phàm không sợ chuyện, nhưng sẽ không gây sự. Đương nhiên, lần này hắn tới là để trộm đồ, phách lối chính là tự tìm chết.
- Còn ai có ý kiến gì không? Ha ha a, trong mấy thủ hạ của ta cũng người thích nam nhân đấy.
Độc Nhãn đảo mắt nhìn qua Diệp Phàm và mấy nam tu, cười lạnh nói.
Đám người lập tức thấy ớn lạnh, nhất là nhìn thấy trước mặt có không ít nam tử cường tráng, ai nấy đều buồn nôn. Đương nhiên, đối diện cũng có một vài nữ tử ăn mặc diêm dúa. Bọn họ thật ra cũng vui lòng phát sinh một vài chuyện vui vẻ với những nữ tử này.
Ba mươi vạn nguyên thạch trung phẩm, đây tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ, ít nhất người đến chỗ này có thể giàu được sao? Phần Trủng này hoàn toàn là nơi để liều mạng.
Hai mươi người có cả nữ lẫn nam, ngoài một số nhóm, những người khác đều đi một mình. Lúc này mỗi người ngơ ngác nhìn nhau, dùng ánh mắt để giao lưu.