Vô Địch Thiên Đế

Chương 56: Chỉ ý của thần tiên

Chương Trước Chương Tiếp

Ở đại lục Thiên Vũ, võ giả trẻ tuổi nhất khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Nữ tử vui cầu lang quân tốt, nam nhi muốn tìm được giai nhân xinh, từ khi Sở Quốc khai quốc tới nay, Trung Nam Đình chính là đình nhân duyên của Hoàng Đô.

Hoặc đôi tình lữ đã thành đôi tới đây hứa nguyện, hoặc nam nữ độc thân tới đây tìm lương duyên. Đương nhiên, cũng không thiếu những kẻ ăn chơi trác táng tới đây săn tìm gái đẹp.

Hàng năm trước đêm Xuân Tịch, bất luận là dân chúng bình thường hay công tử gia đình cao quý đều sẽ đến đây du ngoạn, Sở Hoàng cũng thích Sở Quốc có phong thái như vậy, thời gian này thường phái binh sĩ ở đây duy trì trị an.

Bất kỳ công tử hoàn khố, thiên kim điêu ngoa nào dám ở dây dùng vũ lực, đều sẽ bị bắt lại, dạy dỗ thật tốt.

Trên đường đi tới, Bắc Cung Tuyết giống như con chim nhỏ được xổ lồng, trên mặt đầy vẻ hài lòng và kích động.

Thượng Quan Thính Vũ trái lại điềm tĩnh hơn nhiều, nói chuyện với Diệp Tàn câu được câu không, trên mặt thoáng ửng đỏ. Hai người đều là người tương đối yên tĩnh, nói chuyện cũng không lớn.

Diệp Phàm cố ý tạo không gian riêng cho hai người, mặt khác, Bắc Cung Tuyết quá hiếu động, một lúc thì kéo hắn chạy về phía đông bên, một lúc kéo hắn chạy về phía tây, dọc đường đi vô cùng hưng phấn.

Hôm nay Diệp Phàm không dịch dung cho Bắc Cung Tuyết, trị an ở Trung Nam Đình vẫn khá tốt, sẽ không gặp quá nhiều phiền phức như bên ngoài.

Chẳng bao lâu, bọn họ đi tới trước bức tượng đá hứa nguyện của Trung Nam Đình mặt.

- Sư phụ, chúng ta vào xin chứ?

Bắc Cung Tuyết nói.

- Ngươi vào cầu nguyện là được rồi, ta không có hứng thú với loại chuyện này.

- Không, chúng ta phải cùng đi, cùng vào đi. Ta mặc kệ.

Bắc Cung Tuyết kéo Diệp Phàm đi tới. Diệp Phàm hết cách, chỉ có thể giả vờ cầu nguyện.

Bắc Cung Tuyết thành kính đứng thật lâu, cuối cùng thần thần bí bí nhìn Diệp Phàm mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên đỏ bừng.

Đến buổi chiều, ba người tới miếu thần tiên của Trung Nam Đình.

Ở đây thoang thoảng mùi đàn hương, yên lặng tao nhã.

Không ít người đang quỳ lạy. Bắc Cung Tuyết cũng chạy tới, quỳ xuống, ngoắc tay gọi Diệp Phàm:

- Sư phụ tới đây đi. Thần tiên ở đây rất linh, chỉ cần ngươi cầu nguyện, đều có thể được thực hiện.

Diệp Phàm nghe vậy bất đắc dĩ đi tới, chợt có một bóng người chắn ở trước mặt hắn:

- Vị bằng hữu này, trên người ngươi có sát khí, không thích hợp quỳ lạy. Ngược lại trên thân nữ tử này rất khí chất kỳ ảo, vừa rồi thần tiên có chỉ, muốn ta dẫn nàng tiến vào phòng bên trong cầu phúc.

Hắn nói xong, một gã nam tử khác đi tới bên cạnh Bắc Cung Tuyết, ôn hòa nói:

- Cô nương, mời đi theo ta.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy không khỏi do dự, quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm.

- Cô nương, đây là mệnh lệnh của thần tiên, ngươi nhất định phải đi tới hậu viện. Ngươi yên tâm, chỉ cần sau một canh giờ, ngươi có thể đi ra.

Tên nam tử mặc võ trang của miếu thần tiên kia nói tiếp, lúc này giơ tay ra muốn bắt lấy Bắc Cung Tuyết.

- Ngươi dám động vào, sẽ chết!

Giọng nói lãnh đạm của Diệp Phàm truyền ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam tử kia. Lăng Hư Kiếm sau lưng dường như phát ra một tiếng kiếm rít gào.

Bắc Cung Tuyết lập tức đứng dậy, chạy về phía Diệp Phàm. Nhưng ngay lập tức, trong miếu thần tiên có gần hai mươi cao thủ đi ra, tách Bắc Cung Tuyết và Diệp Phàm ra.

- Xin lỗi, chúng ta không thể không tuân theo ý chỉ của thần tiên. Cô nương này được thần quan tâm, đây là ban ân cực lớn, ngươi muốn chống lại chỉ ý của thần sao?

Nam tử bị Diệp Phàm ngăn cản cao giọng nói, rất nhiều dân chúng xung quanh đều chỉ trỏ bàn tán.

- Thần tiên cũng dám mạo phạm, quả thực là tội không thể tha thứ.

- Đúng vậy, nếu không phải nhờ có thần tiên, cuộc sống của chúng ta làm sao có thể bình an thoải mái như bây giờ.

- Thần tiên đánh pháp chỉ xuống, đó là phúc khí tu luyện mấy đời mới có, sao có thể từ chối được. Thật đáng ghét.

- Nữ nhi của ta cũng vừa tiến vào. Các ngươi không biết ta cao hứng tới mức nào đâu. Có phải hai người trẻ tuổi này bị ngốc không?

...

- Ý chỉ của thần tiên à? Ta chỉ biết đây là Sở Quốc, chỉ có ý chỉ của Sở Hoàng, thần tiên của các ngươi liên quan gì đến ta? Ta muốn bái thì bái, nếu không muốn bái, lại không bái. Thế nào, chẳng lẽ các ngươi còn ép người khác phải tin vào tín ngưỡng thần tiên của các ngươi sao?

Diệp Phàm cao giọng nói.

- Làm càn, đây là miếu thần tiên, thần tiên đã nói, vậy nhất định phải nghe theo. Thần là tối cao vô thượng, không ai được vi phạm chỉ ý của thần. Nếu thần coi trọng vị cô nương này, nàng chắc chắn phải đi qua phòng sau, dâng hiến tất cả cho sứ giả của thần.

Nam tử dẫn đầu tức giận nói, trong ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn.

- Hoang đường, dâng hiến tất cả cho sứ giả của thần. Ta rất muốn xem thử vị nào là sứ giả của thần.

- Ngươi đang tìm ta sao?

Một bóng người đi từ cửa phụ của miếu thần tiên bước ra, gương mặt tươi cười, trông chỉ khoảng ba mươi tuổi, lại rất đẹp trai, trên thân có một cảm giác yên lành, có chút tiên phong đạo cốt.

- Ta là Hoa Vân, chào ngươi.

Hắn lich sự chào hỏi Diệp Phàm, dường như vốn không để ý tới Bắc Cung Tuyết vậy.

Sáu giác quan Diệp Phàm nhạy bén tới mức nào. Tuy nhìn từ các phương diện Hoa Vân này không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng lúc vừa đi ra, ánh mắt hắn bất giác liếc nhìn Bắc Cung Tuyết và lộ vẻ kinh diễm nhưng nhanh chóng che giấu.

Lúc hắn vừa bước vào đây, đã nghe được có tiếng nữ tử đau đớn rên rỉ, lúc này chợt biến mất. Sợ rằng sứ giả 'tiên phong đạo cốt' này vừa làm một vài hoạt động xấu xa.

Miếu thần tiên có má gì chứ, chỉ là treo đầu dê bán thịt chó, lấy danh nghĩa thần tiên đi lừa người đời, thu lấy lợi ích của mình, không ngờ bọn chúng có thể che giấu lâu như vậy, đúng là có chút bản lĩnh.

- Lăn!

Diệp Phàm lạnh lùng nói, hoàn toàn không cho người này chút mặt mũi nào, trực tiếp đi tới bên cạnh Bắc Cung Tuyết, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng đi ra ngoài.

Vẻ mặt Hoa Vân lập tức khó coi. Hắn không ngờ được Diệp Phàm không nể mặt mình như vậy, vô lễ như thế. Hắn nói tương đối mềm mỏng, không ngờ người này trực tiếp trở mặt.

Hắn vốn định thăm dò về Diệp Phàm trước. Dù sao trong khoảng thời gian này có không ít công tử quý tộc tới đây, nếu không cẩn thận gặp phải một gia tộc siêu cấp, vậy chẳng phải là bi kịch sao?

Rõ ràng, Diệp Phàm không hề có ý định bắt chuyện với hắn.

Nhìn gương mặt xinh đẹp rung động lòng người của Bắc Cung Tuyết, trong lòng Hoa Vân ngứa ngáy khó nhịn. hắn ở Sở Quốc đã vài năm, chưa từng gặp qua nữ tử nào xinh đẹp như vậy. Lần này, bất kể thế nào, hắn cũng phải chiếm được nàng. Nếu thật sự không được, dùng vũ lực cướp về, trực tiếp lén ra khỏi thành là được.

Bắc Cung Tuyết bị Diệp Phàm nắm tay, trong lòng có cảm giác khác thường. Nhưng Diệp Phàm vô lễ như vậy, làm nàng thấy không quen, không khỏi khẽ nói:

- Sư phụ, thần tiên ở đây rất linh, nếu không ta đi theo hắn ra phía sau cầu khẩn một lát. Ngươi làm vậy quá bất lịch sự.

Hoa Vân nghe vậy, đáp một tiếng:

- Không sai, xem ra cô nương cũng biết tình hình của miếu thần tiên. Cô nương có tư chất thông minh, có khí chất siêu nhiên, rất được thượng thần ưu ái, cộng thêm trên người cô nương còn có khí chất cao quý, nếu được thần tiên truyền thừa, sẽ rất có lợi cho Sở Quốc.

Diệp Phàm nghe vậy, nhìn chằm chằm vào Bắc Cung Tuyết, trong lòng thầm nghĩ, dù sao hắn cũng không có khả năng vĩnh viễn ở bên cạnh Bắc Cung Tuyết. Hắn có con đường của hắn, Sở Quốc chỉ là một trạm dừng chân trong cuộc đời hắn. Sau thời gian quen biết với Bắc Cung Tuyết, hắn phát hiện cô nhóc này đơn thuần đáng yêu, không có quá nhiều tâm tư xấu.

Nàng xinh đẹp như vậy, nếu không có lòng đề phòng người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta nuốt tới mẩu xương cũng không còn. Thật ra lần này cũng là một cơ hội tốt.

- Vậy ngươi vào trong đi!

Diệp Phàm khẽ nói, sau đó lạnh lùng đứng tại chỗ.

Hoa Vân nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, nhưng lập tức che giấu, khẽ nói:

- Cô nương đi theo ta!

Lúc này, Bắc Cung Tuyết đi theo Hoa Vân vào trong.

Cửa hông đóng lại, Diệp Phàm trực tiếp rời đi, người của miếu thần tiên không đi cùng hắn.

Diệp Phàm ra ngoài, đúng lúc gặp được hai người Diệp Tàn chạy tới. Sau khi kể sơ qua tình hình, hắn bảo hai người bọn họ vào trong miếu thần tiên chờ.

Diệp Phàm lao lên không trung, chân đạp hư không, bay đến phòng sau của miếu thần tiên, bí ẩn quan sát tình hình bên trong.

Hoa Vân dẫn Bắc Cung Tuyết vào phòng sau, châm một nén hương:

- Ngươi cầm nén hương này, đầu óc ngừng suy nghĩ, chờ đợi thần triệu hoán.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, nhận lấy nén hương, trong lòng tự nhiên thấy bất an. Mùi hương xộc vào mũ, Bắc Cung Tuyết chợt cảm giác cơ thể mất hết sức lực.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️