- Nếu ta làm hội trưởng, ngươi lại là nữ nhân của ta, ta phái binh đánh Kiếm Tông báo thù giúp nữ nhân của ta, thế lực khác sẽ không nói được gì. Nếu là vậy, chỉ cần mấy năm, ta có thể giúp ngươi báo thù.
- Mặt khác, chuyện xây dựng lại Thiên Phủ cần phải tài nguyên lớn tới mức nào? Có ta khống chế Thiên Hạ thương hội, Thiên Phủ sẽ chỉ càng huy hoàng hơn trước.
- Thiên Phủ để lại bí tàng là để phục hưng, báo thù, nhưng có rất nhiều phương pháp báo thù. ai nói cứ nhất định phải chờ Diệp Phàm mạnh mẽ mới được? Ngươi rõ ràng có lựa chọn tốt hơn, ngươi làm người thừa kế thứ nhất của Thiên Phủ, ngươi là người quyết định quyền sử dụng bí tàng.
- Diệp Phàm chỉ có thể tính là thủ hạ của ngươi, nhưng bây giờ ngươi cần tài nguyên, hắn cũng gây khó dễ như vậy, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy sau này xây dựng lại Thiên Phủ, còn có chuyện của ngươi sao? Cho dù Diệp Phàm xây lại Thiên Phủ, Thiên Phủ kia chắc hẳn chẳng liên quan gì tới đám người gia gia ngươi. Đây chẳng qua là một thế lực mới treo tên của Thiên Phủ mà thôi.
Mạc Bất Phàm dẫn dắt từng bước. Nếu Dương Nhược Huyên tỉnh táo, những lời này sẽ chỉ chọc cho nàng tức giận. Nhưng bây giờ Dương Nhược Huyên đã lạc trong biển tình, lời người yêu của nàng nói làm sao sai được?
Nàng duy nghĩ kỹ cũng thấy Mạc Bất Phàm nói quả thật không sai, bản thân bí tàng Thiên Phủ là để phục hưng Thiên Phủ, nàng có phương pháp tốt hơn nhanh hơn để phục hưng Thiên Phủ, vì sao cứ nhất định phải để cho Diệp Phàm mạnh mẽ mới được?
Mạc Bất Phàm là người yêu của nàng, Diệp Phàm chỉ là bằng hữu của nàng, ai nhẹ ai nặng rất rõ ràng.
Hơn nữa mượn tay Mạc Bất Phàm phục hưng Thiên Phủ, Thiên Phủ chính là Thiên Phủ trước kia. Diệp Phàm thì sao? Hắn chỉ là một đệ tử của Thiên Phủ, thậm chí không tính là con cháu trong gia tộc của Thiên Phủ. Thiên Phủ do hắn sáng lập ra còn là Thiên Phủ trước kia sao?
Mạc Bất Phàm đã nói rất nhiều lần những lời như vậy với nàng, ban đầu nàng còn cảm thấy không vui, nhưng con người chính là như vậy, nói nhiều lại dần dần thay đổi một cách vô tri vô giác.
...
Ở dưới tác động của thần văn, vô số lực bia văn điên cuồng rót vào trong thần hồn của Diệp Phàm. Ngay sau đó, một loại cảm ngộ huyền diệu vây quanh hắn, một kiếm đạo tự nhiên ngưng tụ ở trong thần hồn của hắn, sau đó dường như mở ra một cánh cửa lớn, cảm ngộ của Diệp Phàm về kiếm trực tiếp đạt tới lực kiếm đạo.
Công kích mạnh hơn, lực sát phạt càng không mất đi, nhưng đây không phải là kết thúc, Diệp Phàm rất nhanh đã cảm nhận được đao đạo, cung đạo, thương đạo vân vân.
Vạn pháp trong thiên hạ đều là trăm sông đổ về một biển, Thần Văn chi lực bao dung vạn vật, Diệp Phàm được sự giúp đỡ của Thiên Đế Đồ Lục, rất nhanh đa hiểu được các loại võ đạo huyền bí, người xưa có nói, một pháp thông vạn pháp thông không phải không có đạo lý.
Chỉ là người khác không có vật như Thiên Đế Đồ Lục, trong lúc đột phá bọn họ không có cách nào mượn loại đạo vận này để tìm hiểu võ đạo khác.
Năm ngày, mười ngày, mười lăm ngày.
Cuối cùng, hai mắt Diệp Phàm mở ra, một đạo vận viên mãn chuyển động xung quanh hắn. Tất cả võ đạo mà hắn tiếp xúc đều đạt tới cảnh giới võ đạo lực.
Không chỉ có vậy, một số võ đạo hắn chưa từng lĩnh ngộ, chỉ cần cho hắn chút thời gian, hắn có thể nhanh chóng tăng đẳng cấp tới võ đạo lực.
Khi Diệp Phàm có thể dung hợp thông suốt tất cả võ đạo, vậy có thể hóa vạn pháp trong hỗn độn, lĩnh ngộ đạo hỗn độn tối cao, đạo hỗn độn chính là chúa tể Hồng Vũ.
Nhưng những điều này quá xa, võ đạo lực của Diệp Phàm trước mắt thậm chí còn chưa tiếp xúc tới pháp tắc thiên địa chứ đừng nói tới đại đạo hỗn độn, nhưng theo tu vi của hắn tăng lên, trở thành tiên nhân, đạt tới cảnh giới Thần Nhân, hắn sẽ tiến gần tới đạo càng hỗn độn đại.
Linh bia võ đạo hoàn toàn mất đi linh tính, nhanh chóng trở thành bột mịn. Diệp Phàm tìm hiểu nửa tháng, trên thân cũng có mùi lạ nhưng tâm tình hắn rất tốt. Thời điểm đời trước hắn độ kiếp thành tiên, cũng chỉ tìm hiểu võ ý cảnh, đời này chính là Siêu Phàm cảnh đã đạt đến cảnh giới võ đạo lực.
Cảnh giới võ đạo tổng cộng chia ra làm võ thế, võ ý, võ ý cảnh, võ đạo lực, võ thần tâm, võ chủ vận.
Đạo hữu thành tiên hai loại, một loại là đạo pháp thành tiên, một loại là võ đạo thành tiên, võ đạo lực chính là một loại ý cảnh giao tiếp sơ bộ với lực lượng thiên địa, cũng được thiên đạo gia tăng. Phạm trù của loại ý cảnh này đã tiếp xúc được tu hành sau khi thành tiên.
Tình huống ở tu vi này đã đạt tới cảnh giới như Diệp Phàm là cực kỳ hiếm thấy.
Diệp Phàm cố nén vui mừng, để ý tới mùi lạ trên người lập tức nhíu mày, đi ra ngoài.
Hắn mở cửa ra, mùi lạ lập tức tách biệt với mùi hoa bên ngoài. Mấy người Thu Thủy Nhi đều đi tu hành, chỉ có một mình Hoa Vũ Vân đang đùa Đại Đế.
Hoa Vũ Vân chú ý thấy Diệp Phàm xuất hiện, lúc này nhìn về phía Diệp Phàm, khẽ nhíu lại nói:
- Ngươi sẽ không tắm suốt mười lăm ngày chứ?
- Ta lĩnh ngộ mười lăm ngày, bây giờ mới ra múc nước tắm.
Diệp Phàm lúng túng nói, sau đó ra ngoài múc nước.
Hoa Vũ Vân nhìn theo bóng dáng Diệp Phàm, không khỏi khẽ nói:
- Vì sao ngươi tu hành liều mạng như vậy? Tư chất và lực chiến đấu của ngươi đã đứng ở đỉnh cao nhất trong cùng lứa, lẽ nào con người sống chỉ có tu hành sao?
Hoa Vũ Vân vẫn không thể hiểu được điều này. Nàng không chịu khó tu hành lắm, cũng không hiểu vì sao có nhiều người giống như Diệp Phàm, cuộc sống của bọn họ dường như chỉ có tu hành.
Cuộc sống như thế có gì thú vị chứ? Đời người có bao nhiêu điều đặc sắc như vậy, trên đường đi có nhiều phong cảnh như vậy, bỏ lỡ chẳng lẽ không đáng tiếc sao?
- Con người sống dĩ nhiên không chỉ có tu hành.
Diệp Phàm dùng bình không gian hứng không ít nước dội lên người, đồng thời đi về phía gian phòng của mình cao giọng nói:
- Tu hành cũng không chỉ để trở nên mạnh mẽ, chung quy có vài thứ chỉ có tu hành mới có thể hoàn thành được.
Diệp Phàm nói không rõ ràng đã quay vào phòng, Hoa Vũ Vân cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sao mỗi người đều thần thần bí bí vậy.
- Bên này, ừ… bên này, đúng, bên kia, a…"
Đại Đế được Hoa Vũ Vân dịu dàng gãi, không khỏi thích thú rên rỉ. Hoa Vũ Vân nhéo thịt béo của Đại Đế dịu dàng nói:
- Ngươi xem thử lão đại ngươi chăm chỉ bao nhiêu? Ngươi không phải đồng bọn của hắn à, sao lười biếng như vậy. Linh thú không cần tu hành sao?
- Ta và lão đại làm sao có thể so sánh với nhau được. Ta là thần thú được ông trời ưu ái, cho dù không tu hành vẫn ép chắc hắn một đầu. Chỉ có những kẻ cặn bã tư chất không tốt mới phải dựa vào chăm chỉ, sinh ra tốt chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
Đại Đế nghe vậy nói khoác không biết ngượng. Hoa Vũ Vân lập tức đen mặt, đập nhẹ lên cái đầu béo của Đại Đế nói:
- Ngươi ngoại trừ biết khoác lác ra thì chẳng biết gì cả. Còn nói là thần thú, nếu thần thú đều có dáng vẻ như ngươi, vậy không phải là hỏng rồi sao?
- Hoa Vũ Vân, ngươi đang chất vấn thân phận của bản thần thú sao?
Đại Đế mặc kệ, đang ở trong ngực của nàng trực tiếp đứng lên, nghiêm túc nói.
- Nghi ngờ thì sao chứ?
Hoa Vũ Vân ném ra một linh quả cao giọng nói.
Đại Đế ôm lấy linh quả rồi thoải mái nằm xuống:
- Không sao, chất vấn là phải.
- Nếu ngươi có được một nửa phẩm hạnh của lão đại ngươi, ta mới tin ngươi là thần thú.
- Ngươi đánh giá lão đại của ta cao như vậy, chắc chắn là thích hắn, người phàm ngu xuẩn!
- Ngươi nói vớ vẩn gì vậy? Nhưng hắn chất phác lại chỉ biết si mê võ nghệ như vậy, chắc chắn không có nữ nhân.
Lúc này gương mặt Hoa Vũ Vân chợt đỏ bừng, sau đó tò mò khẽ nói.