Vô Địch Thiên Đế

Chương 557: Mạc bất phàm

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta... Sau này ta có thể tu hành cùng với ngươi không?

Đãng Thải Nhi cắn môi khẽ nói. Nàng vẫn giấu những lời này ở trong lòng từ rất lâu rồi, ở đây không tồn tại tình huống kẻ thứ ba chen chân vào. Ở dưới thời đại bối cảnh này, tư tưởng của các nàng từ nhỏ chính là tôn trọng cường giả, hoặc là kèm theo một chút nam tôn nữ ti.

Con đường của võ tu là thành tiên, sống mãi, tỉ lệ những người đi theo con đường tình ái không cao. Một cường giả có rất nhiều nữ nhân hoặc ngược lại nữ nhân có rất nhiều nam nhân là chuyện rất bình thường. Dù sao trước cuộc sống vĩnh hằng, tình ái chỉ là thuốc điều tiết.

Diệp Tàn nhìn Đãng Thải Nhi. Hắn không ghét Đãng Thải Nhi, Đãng Thải Nhi có lẽ hơi đơn thuần và vô tri, nhưng tâm địa lương thiện. Bản thân Diệp Tàn cũng là người chính trực, rất dễ tha thứ cho người hiền lành.

Nói thích thì không có, nhưng vào lúc này hắn từ chối sẽ chỉ làm cho Đãng Thải Nhi khó xử, Diệp Tàn mỉm cười nói:

- Chúng ta đều ở trong cùng một học phủ, về phương diện tu hành có thể thảo luận nghiên cứu với nhau, cùng tiến bộ.

Đãng Thải Nhi nghe vậy lập tức đỏ mặt, thoáng mỉm cười, đôi mắt to liếc nhìn Diệp Tàn, không kìm chế được sự vui sướng trong lòng.

Đãng Thiên Nhai ngây ra, cuối cùng thở dài và rời đi.

...

Ở một khu tu hành cực kỳ yên tĩnh trong học phủ Bá Thể, một con Ma Viên đập mạnh một quyền xuống tảng đá lớn, tảng đá lớn lập tức nổ tung, lực lượng khủng khiếp khiến cho cường giả Hợp Thánh cảnh cũng phải xúc động.

- Huyết mạch Ma Viên đã hoàn toàn kích phát, nếu Diệp Phàm biết được, nhất định sẽ mừng thay cho ta.

Đại Lực lẩm bẩm, mức độ chịu khó tu hành khắc khổ của hắn đã gần ngang với Diệp Phàm, dù sao không có thất tình lục dục quấy nhiễu, trong sinh mệnh của hắn chỉ có báo thù và cố gắng tu hành.

Trong năm học phủ lớn, Thần Nguyên học phủ có số lượng thiên tài nhiều nhất, cũng là học phủ có thực lực mạnh nhất, nguyên lực mới là dòng chính của võ tu.

Trong Thần Nguyên học phủ có một con sông tên là Nguyệt Hà, chính là nơi tuyệt vời để vô số thiếu nam thiếu nữ hẹn hò.

Lúc này, một đôi nam nữ đang đi chung với nhau, nữ tử cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt linh hoạt với sức hấp dẫn vô hạn khiến người ta không khỏi si mê.

Nam tử bên cạnh nàng cũng vô cùng đẹp trai, có chút nho nhã, cũng có chút bướng bỉnh, thoạt nhìn trên phương diện nào đó có phần tương tự với khí chất của Diệp Phàm, đương nhiên càng ôn hòa hơn Diệp Phàm.

- Nhược Huyên, ngươi lại gầy rồi. Ngươi như vậy ta sẽ đau lòng đấy. Nếu quả thật không được, ta sẽ rời khỏi ngươi. Ta không muốn mỗi ngày ngươi đều vì việc này mà dần gầy đi.

Mạc Bất Phàm dịu dàng nói.

Dương Nhược Huyên nghe vậy lắc đầu:

- Bất Phàm, thù hận giữa Thiên Phủ và Thiên Hạ thương hội không phải là lỗi của ngươi, đó là phụ thân ngươi sai. Ta biết ngươi tốt với ta, ta chỉ cảm thấy áy náy với đám người gia gia.

- Phụ thân ta cũng chỉ bị Kiếm Tông lừa thôi. Ta rất xin lỗi. Đúng rồi, Diệp Phàm mà ngươi nói thật sự có thực lực mạnh như vậy sao?

- Ừ, Diệp Phàm hắn thật sự rất lợi hại, một ngày nào đó, Thiên Hạ thương hội, Kiếm Tông, ba đại học phủ, Thần Hỏa sơn trang đều sẽ bị hắn diệt môn, hắn có năng lực này.

Dương Nhược Huyên khẽ nói.

- Nếu quả thật đến ngày đó, ta hi vọng Diệp Phàm có thể tha mạng cho phụ thân ta.

Mạc Bất Phàm nghe vậy, lập tức nghiêm túc nói.

- Bất Phàm, ngươi không trách ta chứ? Ta với ngươi yêu nhau, lại muốn hủy diệt gia tộc của ngươi...

Dương Nhược Huyên lập tức cắn môi, dịu dàng nói. Nàng rất khó chịu, rõ ràng nàng và Mạc gia có mối thù riêng, lại yêu công tử Mạc gia Mạc Bất Phàm. Chuyện này còn phải nhắc tới bảy tháng trước, lúc nàng ra ngoài làm nhiệm vụ, bị một đám lính đánh thuê để ý tới, định bắt giam nàng.

Cuối cùng Mạc Bất Phàm đứng ra, đỡ cho nàng mấy kiếm, liều mạng dẫn nàng chạy ra ngoài. Khi đó nàng không biết thân phận của Mạc Bất Phàm.

Dù sao Dương Nhược Huyên cũng là nữ nhân, nữ nhân là động vật cảm tính, nhất là nữ nhân đang yêu thì căn bản không quan tâm tới bất kỳ điều gì. Trong lúc chăm sóc cho Mạc Bất Phàm, hai người chậm rãi nảy sinh tình cảm.

Chờ sau khi Dương Nhược Huyên biết thân phận thật sự của Mạc Bất Phàm thì đã quá yêu nam nhân này rồi.

Dương Nhược Huyên dao động giữa áy náy và lưu luyến, cũng dần gầy đi. Sau đó nàng lại biết Mạc Bất Phàm thật ra là con riêng của Mạc Bách Trần, ở trong gia tộc bị xa lánh, thậm chí tài nguyên tu hành cũng cực ít.

Dương Nhược Huyên có rất nhiều tài nguyên tu hành, nhưng không nỡ nhìn thấy người mình yêu phải bị khổ, nàng đưa tám mươi phần trăm tài nguyên tu hành của mình cho Mạc Bất Phàm tu hành. Mạc Bất Phàm hứa với nàng, chờ tu vi của hắn đạt tới Hư Cương cảnh, sẽ cướp lấy vị trí của phụ thân hắn ở trong gia tộc.

Đến lúc đó hắn sẽ quét sạch cả trưởng lão năm đó đã ra tay với Thiên Phủ, lại nhận sai với Diệp Phàm, có lẽ Diệp Phàm sẽ tác thành cho bọn họ.

Cho nên, lúc nàng truyền âm cho Diệp Phàm đòi tài nguyên tu hành, chỉ là bình thường nàng có thể khiến mình mất cảm giác, nhưng khi nàng đối mặt với Diệp Phàm, nàng không có cách nào trốn tránh được chuyện Thiên Phủ bị hủy diệt, trên người nàng còn có huyết thù.

Tình cảm có đôi khi kỳ quái như vật đấy.

- Nói những lời ngốc nghếch gì vậy? Bản thân gia tộc của ta có lỗi trước, ta chỉ hận thực lực của mình quá yếu, không thể chia sẻ nỗi lo giải nạn cho ngươi, nếu trước đây ta quản lý Thiên Hạ thương hội, ta tuyệt đối sẽ không để cho chuyện sai lầm này xảy ra.

Mạc Bất Phàm ôm Dương Nhược Huyên vào trong lòng, ánh mắt đầy áy náy và đau lòng nói. Nhưng trong lòng hắn đang âm thầm suy nghĩ, một nữ nhân ngốc mà thôi, ha ha, chỉ cần khống chế ngươi, mượn tay ngươi lừa Diệp Phàm đến cục diện phải chết, phụ thân ta nhất định sẽ nhìn ta với cặp mắt khác.

Mạc Thâm và Mạc Vân Thiên đã chết. Cho dù hắn là con riêng nhưng chỉ cần lập công lớn, sau này chưa chắc đã không thể tranh vị trí hội trưởng.

Về phần Dương Nhược Huyên, sau này để cho nàng làm hội trưởng phu nhân là được, chẳng qua là một nữ nhân đáng thương bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc thôi. Nhưng sờ tay cảm giác không tệ, đúng là cực phẩm trong cực phẩm.

- Nhược Huyên, ngươi còn có tài nguyên không? Ta muốn đi Hỏa Ly Thiên học phủ tu hành, ta không thể chịu được sự bất tài của mình, ta không muốn sau này ngươi vì chuyện của chúng ta mà phải khó xử, chỉ khi có thực lực, ta mới có thể ngăn gió che mưa giúp ngươi.

Mạc Bất Phàm nhìn Dương Nhược Huyên rất thâm tình, vẻ mặt rõ ràng áy náy, Dương Nhược Huyên nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng thấy ấm áp. Đúng vậy, chỉ cần Bất Phàm có thể thành công, đến lúc đó Thiên Hạ thương hội bị quét sạch, Diệp Phàm cũng sẽ không chia rẽ chúng ta.

- Đây là tài nguyên Diệp Phàm cho ta ít ngày trước, ngươi cầm lấy mà dùng. Nếu không đủ... Ta sẽ nghĩ cách.

- Nhược Huyên, thật ra ngươi không cần phải khó xử như vậy, tài nguyên của Diệp Phàm là gì vậy? Tất cả đều là bí tàng của Thiên Phủ. Viện trưởng Thiên Phủ là gia gia ngươi, ngươi mới là người thừa kế thật sự của Thiên Phủ, những tài nguyên này chính là của bản thân ngươi, cho dù ngươi lấy về hết, Diệp Phàm cũng sẽ không có ý kiến.

- Nhưng...

- Thực lực của Thiên Hạ thương hội còn mạnh hơn ngươi tưởng gấp trăm lần, trong thương hội có ba cường giả Chí Tôn. Diệp Phàm có mạnh hơn nữa thì vẫn quá trẻ tuổi, tu hành mấy chục năm mới có thể báo thù. Nhưng ta không nhìn nổi ngươi sống trong thù hận mỗi ngày, ta không chờ được mấy chục năm.

Mạc Bất Phàm nói tiếp:

- Cho nên ta cần phải mạnh hơn, bí tàng Thiên Phủ là cách nhanh nhất để ta trở nên mạnh mẽ. Chỉ cần ta trở nên mạnh mẽ, khống chế được Thiên Hạ thương hội, đến lúc đó những cường giả Chí Tôn kia sẽ ủng hộ ta, bọn họ không tham dự vào chuyện hủy diệt Thiên Phủ, cũng không phải là kẻ thù của ngươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)