Lạc Tinh Nhứ quả thật rất tò mò. Muội muội của nàng là nhân vật nào? Đó là tiên trên trời, người theo đuổi nàng nhiều tới mức đếm không xuể, cho dù nàng có chút giao tình với Diệp Phàm, giúp hắn để ý đã không tệ, không ngờ còn giúp hắn thu mua rồi đưa đến Vạn Đạo học phủ.
Muội muội của mình để tâm tới một nam nhân như vậy từ bao giờ? Chẳng lẽ nàng thích Diệp Phàm?
Nếu là trước đây, Lạc Tinh Nhứ nhất định sẽ xem thường, Nhưng với biểu hiện của Diệp Phàm hôm nay, nàng cảm thấy rất có khả năng này. Dù sao nam nhân ưu tú như vậy, quả thật có sức hấp dẫn làm cho nữ nhân rất khó chống đỡ được.
- Ta với nàng dĩ nhiên là bằng hữu, còn có thể là quan hệ gì nữa.
Diệp Phàm nhìn ánh mắt Lạc Tinh Nhứ, lúc này cao giọng nói. Nữ tử Lạc gia dường như có mấy đặc điểm, đặc điểm thứ nhất chính là đặc biệt tự tin, luôn cảm thấy người khác có ý với các nàng, đặc điểm thứ hai là sức tưởng tượng phong phú.
Lạc Tinh Nhứ nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt đầy vẻ không tin. Diệp Phàm không định giải thích thêm, đi thẳng vào gian phòng của mình. Sau đó, một quả cầu thịt vô cùng tròn trịa bị ném từ trong phòng đi ra kèm theo tiếng kêu bất mãn của Diệp Phàm:
- Bàn Cầu, ngươi mấy ngày không tắm mà hôi thế?
Đại Đế lượn một vòng tuyệt đẹp trên không trung, cố vỗ cánh bay đến trong lòng Hoa Vũ Vân, lười biếng duỗi thắt lưng.
Hoa Vũ Vân ôm lấy Đại Đế, phát hiện trên người của nó rất sạch sẽ, cũng không có bất kỳ mùi hôi nào, lúc này mới nhìn về phía gian phòng của Diệp Phàm, mỉm cười. Rõ ràng Diệp Phàm muốn bế quan tu hành, chỉ tùy ý tìm lý do ném Đại Đế ra. Hắn đoán được đám người Hoa Vũ Vân sẽ chăm sóc cho nó giúp.
...
Linh bia võ đạo tuyệt đối là vật cực kỳ quý giá, nhưng không được nhiều người chú ý, chỉ nhằm vào một số võ tu Võ Đạo chi lực sắp đột phá cảnh giới. Dù sao võ tu có thể đến cảnh giới này, trên cơ bản tu vi đều từ Hư Cương cảnh trở lên, tình huống giống Diệp Phàm vẫn tương đối hiếm thấy.
Nguyên lực vận chuyển, Diệp Phàm bắt đầu luyện hóa linh bia.
Võ Đạo chi lực bắt đầu tập trung, cảm ngộ võ đạo phía trên văn bia không ngừng rót vào trong cơ thể Diệp Phàm. Đồng thời, hoa văn nguyên lực thần văn trong cơ thể hắn phát ra ánh sáng khác thường.
Trong lòng Diệp Phàm chợt nảy ra một ý định. Mỗi lần Thần Văn chi lực của hắn bắt đầu vận chuyển, đều là lúc Thiên Đế Đồ Lục phát huy tác dụng khủng khiếp, chỉ hấp thu một linh bia võ đạo, chẳng lẽ cũng có cách thức gì đó?
Thời gian chậm rãi trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, năm canh giờ, mười canh giờ.
Qua hai ngày, linh bia võ đạo trên văn bia này mới hoàn toàn dung nhập trong nguyên lực thần văn của Diệp Phàm, tiếp theo, thần hồn của Diệp Phàm dường như hoàn toàn bước vào thế giới của văn bia.
...
Quân Hành học phủ.
Diệp Tàn nhìn Đãng Thiên Nhai trước mắt, khẽ nhíu mày, cao giọng nói:
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
- Diệp Tàn, ngươi không biết ta có ý gì sao? Ha ha, ban đầu ở Đế Lâm, ta còn tưởng rằng ba huynh đệ các ngươi khí phách lắm. Bây giờ các ngươi đến Trung Linh Cảnh, biết mình chẳng là gì cả, cho nên muốn leo lên thuyền lớn của Đãng gi chúng ta?
Đãng Thiên Nhai châm chọc, trong lòng khó chịu. Hôm qua, lúc hắn đi ngang qua phủ đệ của muội muội Đãng Thải Nhi, trong lúc vô ý nghe được nàng ở bên trong nhắc đến Diệp Tàn với giọng điệu thân thiết, tám phần là hai người đang dùng thủy tinh truyền âm.
Diệp Tàn là gì chứ? Cho dù hắn có chút thực lực, ở trước mặt con cháu gia tộc lớn bọn họ vẫn chỉ là một con kiến hôi. Người như thế cũng xứng phát sinh quan hệ với muội muội của hắn sao?
Vì vậy hôm nay Đãng Thiên Nhai tìm đến Diệp Tàn trực tiếp châm chọc. Nhắc tới cũng thật thú vị. Bản thân Đãng Thiên Nhai vốn tu hành ở Thánh phủ, nhưng bởi vì đám người Diệp Phàm, hắn xuất hiện ở Trung Linh Cảnh, sau đó dứt khoát ở lại Quân Hành học phủ tu hành.
- Leo lên thuyền của Đãng gia ngươi? Đãng Thiên Nhai, Đãng gia ngươi đúng là gia tộc hàng đầu ở Trung Linh Cảnh, nhưng chẳng là gì với ta hết. Ngươi ở trước mặt ta hãy thu lại cảm giác ưu việt nực cười đó đi, bằng không chọc cho ta khó chịu, ta không ngại chém ngươi một đao.
Diệp Tàn nghe vậy, lập tức lạnh lùng nói.
- Diệp Tàn, ngươi chém ta? Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, nhưng không phải chỉ một mình ngươi mạnh hơn. Ngươi ở đây nói chuyện thanh cao như vậy, có bản lĩnh thì đừng dây dưa với muội muội ta.
- Muội muội của ngươi? Đãng Thải Nhi sao? Ta tới đây chưa từng gặp nàng, tại sao lại nói là ta dây dưa với nàng?
- Thối lắm, hôm qua ta còn nghe thấy muội muội nhắc tới tên ngươi, trong giọng nói còn rất dịu dàng, không phải ngươi truyền âm với nàng thì là ai?
Đãng Thiên Nhai giận dữ quát. Hắn không ngờ được Diệp Tàn vô trách nhiệm như vậy, thậm chí còn không dám thừa nhận.
Không ít người nghe vậy cũng bàn tán xôn xao. Gương mặt và gia thế của Đãng Thải Nhi ở Quân Hành học phủ tuyệt đối xếp hàng đầu, thích Đãng Thải Nhi cũng không mất mặt, hơn nữa còn có rất nhiều người thích nàng. Người này rõ ràng có quan hệ với Đãng Thải Nhi còn đứng đây phủ nhận.
Chẳng lẽ người ta làm ca ca còn có thể không để ý tới danh tiếng của muội muội mình, cố ý gây sự?
- Ca ca, Diệp Tàn và ta quả thật không có bất cứ quan hệ gì. Hôm qua ngươi nghe được, chẳng qua là ta lẩm bẩm một mình thôi.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên, trong lời nói kèm theo chút tự giễu và khổ sở. Nàng chỉ là một cô nương, cũng biết xấu hổ, nhát gan, nhưng thấy ca ca của mình hiểu nhầm Diệp Tàn, nàng không thể không đi ra.
- Diệp Tàn, xin lỗi, ca ta không biết chuyện đã hiểu nhầm ngươi, mong ngươi tha thứ cho hắn, hắn chỉ muốn tốt cho ta thôi.
Đãng Thải Nhi ngoan ngoãn đứng trước mặt Diệp Tàn, hơi áy náy nói. Mọi người đều nói số phận trêu người, ngược lại không phải không có lý do. Mạc Thâm vẫn luôn được Đãng Thải Nhi xem là ca ca bị Diệp Phàm giết chết, sau đó nàng lại được Diệp Tàn cứu.
Đáng lý ra nàng tuyệt đối không thể có tình cảm với Diệp Tàn. Nếu Diệp Tàn không xuất hiện ở Quân Hành học phủ, có thể Đãng Thải Nhi sẽ không có ý nghĩ này. Nhưng... Diệp Tàn đã xuất hiện.
Đãng Thải Nhi chỉ muốn giữ lại tình cảm này trong lòng, cho nên buổi tối lúc chỉ có một mình, nàng mới có thể nhớ tới Diệp Tàn, nhưng không ngờ bản thân ở nhà lẩm bẩm bị Đãng Thiên Nhai nghe được.
Đãng Vô Nhai cho rằng Diệp Tàn đang trêu chọc Đãng Thải Nhi, vốn hắn đã rất ghét ba người Diệp Phàm, lúc này thật sự tức giận mới tìm đến Diệp Tàn, sỉ nhục Diệp Tàn, bởi vậy mới có trò khôi hài này.
Diệp Tàn nghe vậy không khỏi sửng sốt, nhìn mặt Đãng Thải Nhi, ngược lại không tức giận còn ôn hòa nói:
- Không sao, ngươi ưu tú như vậy, ta tin tưởng đổi lại là ai, ca ca ngươi cũng sẽ nghĩ như vậy thôi.
Đãng Thải Nhi nghe vậy lập tức sửng sốt. Ở trong Đế Lâm, ba người Diệp Phàm sát phạt quả quyết, không dễ ở chung, tuy nàng thích Diệp Tàn nhưng không dám nói thẳng, sợ bị Diệp Tàn sỉ nhục. Thật không ngờ vào lúc này, Diệp Tàn tự nhiên lựa chọn an ủi nàng.
Đãng Vô Nhai cũng sốc. Nhìn tình huống này, là muội muội của mình thích Diệp Tàn, chứ không phải Diệp Tàn trêu chọc muội muội của mình.
Không ít đệ tử cũng kinh ngạc, không ngờ Đãng Thải Nhi sẽ thích Diệp Tàn. Diệp Tàn và Diệp Quỷ quả thật được xem là ngôi sao mới của năm nay, nhưng Đãng Thải Nhi là thiên chi kiều nữ, sao có thể coi trọng Diệp Tàn được?