Vô Địch Thiên Đế

Chương 554: Truyền kỳ

Chương Trước Chương Tiếp

Trường thương như rồng lao tới, Diệp Phàm miễn cưỡng đỡ lại. Hắn yếu tới mức không thể nắm chắc Lăng Hư Kiếm, Lăng Hư Kiếm rơi xuống đất, hắn phải lùi về phía sau, va vào trên vách tường, khóe miệng rỉ máu. Sau đó, hắn ngồi xuống dưới đất, dựa vào vách đá, hai mắt lạnh lùng nhìn Tư Mã Trường Vân, trong lòng thầm nghĩ chín thần văn này cắn trả thật sự đáng sợ.

Nếu chỉ cắn trả thì thôi, phản chấn vừa rồi cũng khiến Diệp Phàm bị thương nặng. Đương nhiên, nếu để cho Diệp Phàm có thời gian, hắn có thể nhanh chóng khôi phục. Nhưng rõ ràng Tư Mã Trường Vân tuyệt đối sẽ không định làm vậy. Mặt khác, khoảng cách thời gian quy định khiêu chiến của Diệp Phàm chỉ còn lại có mười hơi thở.

Tư Mã Trường Vân đi về phía Diệp Phàm, cao giọng nói:

- Ngươi rất mạnh, nhưng người thắng vẫn là ta.

- Vậy thì chưa chắc!

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói, hắn mỉm cười, một giây tiếp theo, Tư Mã Trường Vân đứng vững, Lăng Hư Kiếm bay ra sau lưng hắn, đối diện với trái tim của hắn.

- Vừa rồi ngươi cố ý đánh rơi vũ khí?

Vẻ mặt Tư Mã Trường Vân có chút khó coi nói.

Diệp Phàm khẽ gật đầu. Tình trạng của hắn quả thật rất tệ, nhưng tình trạng của Tư Mã Trường Vân cũng không tốt, vẫn còn thiếu một chút nữa mới có thể đánh bay vũ khí của hắn. Cho nên từ đầu đến cuối đều là sự sắp đặt của Diệp Phàm mà thôi.

- Tìm được đường sống trong cõi chết, trong nghịch cảnh chuyển bại thành thắng, tên nhóc này đúng là khiến người ta vui mừng bất ngờ. Đã đến giờ chưa?

Thu Nguyệt khẽ nói.

- Nhanh hơn năm hơi thở, khiêu chiến thành công.

Tích Đình ngây người nói. Khi Thu Nguyệt đưa ra thời gian khiêu chiến điên cuồng như vậy cho Diệp Phàm, nàng cảm thấy đây là khiêu chiến không có khả năng hoàn thành, cũng không phải nàng không có lòng tin vào Diệp Phàm mà thời gian quá ngắn.

Nhưng bây giờ, nàng thật sự không biết phải đánh giá Diệp Phàm thế nào, trên người của người thanh niên này có khả năng vô hạn.

- Giao linh bia võ đạo cho hắn, nhưng hắn phá mười cánh cửa, mỗi cánh cửa là mười vạn điểm, bảo hắn chuẩn bị bồi thường một trăm vạn điểm.

Thu Nguyệt mỉm cười nói.

- A... Viện trưởng, chuyện này...

- Yên tâm, thằng nhóc này sẽ không kiểu cách như vậy. Linh bia võ đạo này ít nhất cũng ba trăm vạn điểm, hơn nữa có tiền còn không mua được. Nếu hắn dám nói gì, ta sẽ không tha cho hắn.

Thu Nguyệt lắc đầu cười nói, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh sáng kỳ dị, đúng là nam nhân ưu tú!

...

Thắng à?

Tất cả đệ tử Vạn Đạo Tháp trong học phủ vẫn còn chìm đắm trong cuộc chiến, sau đó điên cuồng kêu lên.

Không phải bọn họ điên cuồng mà là Diệp Phàm quá điên cuồng. Một cường giả Siêu Phàm cảnh đánh thông Giáo Học Môn của Vạn Đạo Tháp trong vòng một giờ. Ngươi dám tin không?

Vô số đệ tử khu trong, đệ tử khu ngoài nhìn các võ tu các Vạn Đạo Tháp với vẻ khó hiểu. Ở nơi đó không ngừng truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của các đệ tử. Tất cả Vạn Đạo học phủ bị tiếng kêu gào điên cuồng quỷ dị nhấn chìm.

Tên của Diệp Phàm với phong thái không có cách nào ngăn cản đã in vào trong mắt của tất cả đệ tử Vạn Đạo Tháp. Bọn họ từng gặp qua thiên tài nhưng chưa từng gặp qua loại yêu nghiệt như Diệp Phàm.

Ai có thể nghĩ tới kết quả này? Không có ai.

Vô số người lớn tiếng kêu tên Diệp Phàm, vô số nữ tu điên cuồng hét chói tai. Đây chỉ là một Giáo Học Môn, không phải thi đấu gì nhưng đã tạo thành hình ảnh còn khủng khiếp hơn cả thi đấu.

Ông vua không ngai, thật sự là ông vua không ngai.

Nhưng Diệp Phàm làm đương sự, căn bản không biết hình chiếu cuộc chiến đấu của hắn đã bị tất cả đệ tử Vạn Đạo Tháp của Vạn Đạo học phủ xem. Vô số đệ tử đang bế quan cũng giật mình tỉnh giấc trong tiếng hoan hô kỳ lạ này. Vô số trưởng lão kinh ngạc bay ra khỏi nơi ở.

Vạn Đạo học phủ yên tĩnh đã dâng lên sóng lớn ngập trời. Tên của Diệp Phàm trở thành một truyền kỳ, sau khi hình ảnh chiến đấu của truyền kỳ này bị đệ tử Vạn Đạo Tháp tiết lộ ra ngoài, hắn đã trở thành tuyền kỳ trong mắt tất cả đệ tử của Vạn Đạo học phủ.

Đệ tử Quan Cốc ở Cung Tu Các hoàn toàn thu lại sát ý, ánh mắt nóng bỏng, huyết mạch Thanh Long. Nếu hắn có thể hấp thu được, hắn rất có khả năng sẽ trở thành thiên tài đứng đầu Quan Cốc.

Lực chiến đấu của Diệp Phàm làm hắn khiếp sợ, có thể phải dùng cách khác để đối phó với người này, Khuê Vinh mím đôi môi khô khốc, gương mặt dọa người dưới mũ áo bào đen càng thêm dữ tợn khủng khiếp.

...

Băng Thần Điện, ở trên Linh Vực Băng Xuyên tại Trung Linh Cảnh, quanh năm bị gió tuyết bao phủ. Cho dù là cường giả Hư Cương cảnh bình thường cũng không dám bay trên không trung vượt qua chỗ này.

Làm tông môn cấp chúa tể ở Trung Linh Cảnh, địa vị của Băng Thần Điện cực kỳ đặc biệt. Lúc này, một nữ tử ngồi ở vị trí trên cùng trong đại điện nguy nga xa hoa, trên gương mặt khuynh thành hờ hững không buồn không vui.

- Thánh Nữ, đây là kế hoạch tu hành tiếp theo của ngươi!

Một nữ tử trung niên bước ra, gương mặt cũng lạnh lùng hờ hững. Băng Thần Điện là một tông môn toàn nữ tử, người bên trong đều tu hành Băng Tâm Thần Quyết, phong tỏa thất tình lục dục.

Mặc dù như vậy, không ít nam tu ở trên đường lớn vẫn tự hào có thể theo đuổi được một nữ tu Băng Thần Điện, nhất là quá trình chậm rãi làm tan chảy một nữ nhân không có tình cảm làm cho không ít thiên tài mê muội. Nữ nhân nổi bật nhất trong Băng Thần Điện tất nhiên là thánh nữ của các nàng Bắc Cung Tuyết.

Không ít đại công tử thế gia ẩn thế mượn các loại lý do đến thăm Băng Thần Điện, mục đích chính là để có thể nhìn thấy Bắc Cung Tuyết, tốt nhất là có thể phát sinh một vài quan hệ đặc biệt với Bắc Cung Tuyết. Đây là vinh quang cao nhất đối với bọn họ.

Nhưng rõ ràng tất cả đều bị tổn thương ra về.

Bắc Cung Tuyết nhận lấy quyển sách do nữ tử trung niên đưa tới, đôi mi động lòng người thoáng động, giọng nói lạnh lùng truyền ra:

- Ba tháng sau, đi tới Chí Tôn học phủ tu hành sao?

- Đúng vậy, phải đi Chí Tôn học phủ tu hành hai tháng. Chí Tôn học phủ là thế lực đứng đầu Thiên Vũ đại lục, hàng năm đều sẽ mở ba tháng đối với bên ngoài. Ba tháng này, các thế lực lớn đều có thể đưa một số đệ tử có tài năng hơn người tới đó, coi như để Chí Tôn học phủ quan sát đánh giá trước khi thu đồ đệ.

Nữ tử trung niên khẽ nói.

- À, ta đã hiểu. Vậy ba tháng sau ta sẽ xuất phát. Đúng rồi, tin tức mà ta bảo các ngươi người chú ý thế nào?

Bắc Cung Tuyết khẽ gật đầu khẽ nói.

- Bẩm báo Thánh Nữ, Diệp Phàm đã bước vào Vạn Đạo học phủ, tư chất thật sự không tệ, nghe nói là Thần Võ lục tinh, nhưng hắn không được Vạn Đạo học phủ coi trọng. Hơn nữa Thiên Hạ thương hội và Quan Cốc hình như cũng đang điều tra hắn.

- Không được coi trọng sao?

Bắc Cung Tuyết nghe vậy lẩm bẩm nói, sau đó nhếch môi giễu cợt: Diệp Phàm, ngươi không cảm nhận được sự hèn mọn của mình, cho dù ngươi có thiên phú hơn người, ngươi vẫn kém hơn những truyền nhân của thế lực lớn kia. Ta có thể tùy ý bước vào Chí Tôn học phủ,, ngươi thì sao? Nơi này không phải là nơi ngươi nằm mơ cũng muốn bước vào sao?

Đây là chênh lệch giữa chúng ta, một trời, một đất. Thứ ta có thể nắm được dễ như trở bàn tay, ngươi lại phải truy tìm tới đời sau. Cho tới bây giờ, nếu chúng ta đã gặp nhau, ngươi còn có thể nói ra những lời lẽ hùng hồn như vậy không?

- Không cần quan tâm tới hắn nữa!

Bắc Cung Tuyết khẽ nói, trong đôi mắt đẹp có chút phức tạp. Sau đó, chút phức tạp này đã bị nàng ép xuống, chỉ còn lại chút lạnh lùng, thất tình lục dục chẳng qua là bản chất của người yếu thôi.

Sau khi Bắc Cung Tuyết nói xong, đứng lên và rời đi luôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)