- Ta đã nhìn thấy ngươi và sư muội chiến đấu, ngươi có tư cách để ta luyện khí cho. Ta nghe sư muội nói ngươi giết chết một con Cực Sát Mãng hai đầu ở Đế Lâm, nắm giữ tấm da rắn hoàn chỉnh?
- Bẩm Phong tiền bối, vãn bối quả thật có tấm da rắn hoàn chỉnh.
Lúc này Diệp Phàm gật đầu nói, đồng thời vung tay phải lên, một tấm da rắn cực kỳ khổng lồ xuất hiện. Đời trước hắn là cường giả Chí Tôn, tất nhiên hiểu rõ da rắn Cực Sát Mãng hai đầu càng hoàn chỉnh, chế luyện đạo khí càng tốt, vì vậy lúc hắn lột da đã đặc biệt chú ý.
Phong Linh Nhi nghe vậy khẽ gật đầu, sau khi nhận lấy tấm da rắn, quan sát một lúc nói:
- Đáng tiếc không phải Cực Sát Mãng hai đầu biến dị sau khi lên bờ.
- Tiền bối nói đùa. Lúc vãn bối bước vào Đế Lâm chỉ là Cương Thể cảnh, nếu để cho Cực Sát Mãng hai đầu bước vào lục địa phát sinh biến dị, mười ta cũng không giết được.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói.
- Ngược cũng tự hiểu lấy mình đấy. Không ngờ ngươi có da rắn, ngươi có thể có thịt rắn nữa không? Ngươi đừng hiểu lầm, đây cũng không phải là chi phí để luyện đạo khí cho ngươi. Sư muội đã hứa với ngươi, ta tất nhiên sẽ luyện đạo khí này giúp ngươi. Chỉ là vãn bối của ta cần thịt rắn để rèn luyện thể chất, nếu ngươi có, ta có thể mua của ngươi một ít.
- Số thịt rắn này có đủ không?
Lúc này, Diệp Phàm lấy ra không ít thịt rắn, cao giọng hỏi.
- Đủ, mười vạn điểm được không?
Phong Linh Nhi gật đầu nói. Máu thịt của hung thú ngũ phẩm tuyệt đối là đáng mười vạn điểm, cái giá này xem như công bằng, rõ ràng Phong Linh Nhi quả thật không định chiếm lợi của Diệp Phàm.
- Tiền bối không cần khách sáo, vật ấy cứ coi như vãn bối tặng tiền bối.
- Vậy không được. Ta nói rồi, ta luyện đạo khí cho ngươi không cần bất kỳ chi phí nào, nếu ta thu thịt rắn của ngươi, chẳng phải là biến tướng đòi chi phí sao?
Phong Linh Nhi vội vàng lắc đầu nói.
- Tiền bối hiểu nhầm, ý của ta là những thịt rắn dùng làm chi phí cho ta học tập luyện khí được không? Chỉ cần tiền bối cho ta ở bên cạnh quan sát trong lúc tiền bối luyện đạo khí là được.
Lúc này Diệp Phàm, giải thích.
- Ngươi muốn học luyện khí?
- Không sai.
- Với tư chất của ngươi, không nên tốn thời gian vào phương diện luyện khí.
- Thiên hạ đại đạo, trăm sông đổ về một biển, cũng không phải không có người dùng khí đạo thành tiên. Ta cảm thấy nghiên cứu luyện khí không xung đột với chuyện tu hành của cá nhân ta.
- Nếu ngươi có suy nghĩ như vậy, ngươi có thể đứng bên cạnh xem lúc ta luyện đạo khí. Mặt khác, ngươi có thể tùy ý bước vào Tàng Thư Các Luyện Khí của Khí Các.
Phong Linh Nhi nghe vậy không khỏi khẽ gật đầu, rõ ràng công nhận câu nói khí đạo thành tiên của Diệp Phàm. Thiên hạ đại đạo, trăm sông đổ về một biển, Diệp Phàm là người có ngộ tính tốt nhất trong những người trẻ tuổi mà nàng từng gặp. Mặt khác, Thu Nguyệt định bồi dưỡng Diệp Phàm thành người bảo vệ đời tiếp theo, vì vậy Phong Linh Nhi cũng muốn giúp đỡ Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe vậy, lúc này cảm ơn.
- Nhưng tấm da của Cực Sát Mãng hai đầu này chỉ có thể luyện được đạo khí hạ phẩm, hơi đáng tiếc. Nếu ngươi có thể tìm tới một vật, ta có thể luyện ra đạo khí trung phẩm.
- Vật gì?
- Phượng Ly Ngọc Thạch!
- Phượng Ly Ngọc Thạch?
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi thì thào nhắc lại. Phượng Ly Ngọc Thạch không tính là vật quá quý trong nhưng hơi hiếm thấy, bình thường dùng cho luyện khí, tác dụng tương đối nhỏ, trên thị trường rất ít khi xuất hiện.
Phong Linh Nhi nói ra vật ấy, rõ ràng trong Vạn Đạo học phủ không có, Diệp Phàm thật sự không có tin tức về thứ này.
- Đúng vậy, theo ta được biết, Vạn Đạo Thành và thành trì gần đây không có vật ấy. Nếu ngươi muốn tìm được, cũng hơi khó. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không cần vật ấy, chế luyện một đạo khí hạ phẩm.
Phong Linh Nhi gật đầu nói.
- Tiền bối có thể cho ta chút thời gian không? Ta muốn tìm thử.
- Không sao, chừng nào ngươi cần cứ nói với sư muội ta một tiếng là được.
Phong Linh Nhi cao giọng nói, sau đó cất thịt rắn do Diệp Phàm lấy ra. Nàng nhìn hắn khẽ gật đầu, đạp vào không trung rời đi.
Thu Nguyệt nhìn đám người Thu Thủy Nhi, mỉm cười:
- Thế nào nhóc Thủy Nhi, có động tâm không?
Thu Thủy Nhi nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn Thu Nguyệt:
- Cô cô, ngươi như vậy, sau này Thủy Nhi sẽ không để ý tới ngươi nữa.
- Hừ, con nhóc con, mặt đỏ bừng còn nói không chịu. Chà chà, thằng nhóc này vô cùng ưu tú đấy. Các ngươi lại ở trong một đại viện, với dáng vẻ mê người của Thủy Nhi, hắn nhất định không chống đỡ được.
- Cô cô thích thì cô cô đi mà thu hắn, ta mới không cần.
Lúc này Thu Thủy Nhi bĩu môi nói, đôi mắt quyến rũ bất giác nhìn về phía Diệp Phàm. Không thể không nói, dáng vẻ Diệp Phàm sau trận đại chiến điển trai hào hiệp hơn người, còn có sức hấp dẫn, nhất là lúc hắn tiến hành chém Thu Nguyệt liên tục, thật sự quá mê người.
Tuy không thể nói là thích nhưng người ưu tú luôn khiến cho người ta tự nhiên thấy có thiện cảm.
Bốn nàng Thu Thủy Nhi không phải chưa từng gặp qua thiên tài, nữ nhân khác đều cho rằng nam thần ở trong mắt các nàng cũng chỉ như vậy.
Nhưng Diệp Phàm lại khác, hắn không có gia thế hiển hách, không giỏi nói ngon nói ngọt như những công tử gia tộc lớn kia, thậm chí là một kẻ si mê võ thuật không hiểu phong tình, nhưng hắn có tư chất đáng sợ không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng đã khiến cho mọi người phải kinh ngạc, bất kể thế nào cũng không thể che được hào quang của hắn.
Không chỉ Thu Thủy Nhi, sau trận đánh ngày hôm nay, ba nàng Lạc Tinh Nhứ đều nhìn hắn với ánh mắt khác. Đương nhiên, cũng chỉ có vậy thôi. Trong này không có thêm tình yêu nam nữ, nếu tùy tiện có thể nảy sinh tình cảm này, vậy nó không khỏi quá thấp kém sao?
Diệp Phàm ở bên cạnh nghe cũng không nói chen vào. Lúc này hắn nói gì cũng chỉ làm Thu Thủy Nhi thêm xấu hổ. Thu Thủy Nhi các nàng đều là nữ tử khuynh thành, nhưng trong lòng Diệp Phàm chỉ có hai người, đó là Huân Y và Mộng Vũ.
Mộng Vũ đã chết, Huân Y ở Si Tình Cốc không biết thế nào, với thực lực của hắn bây giờ, thậm chí còn không có tư cách đi tới cửa Si Tình Cốc, cho nên, hắn chỉ có thể cố gắng tu hành trong thời gian ngắn nhất, tìm được Huân Y, giúp nàng ngăn chặn thú hồn.
Nghĩ đến Huân Y, Diệp Phàm thấy hơi đau lòng. Huân Y vì hắn không để ý sống chết, hắn thậm chí không có năng lực đi tìm nàng, không có năng lực này, bất kỳ giây nào phút nào cũng kích thích hắn điên cuồng tu hành.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ở trong mắt đám người Thu Thủy Nhi, Diệp Phàm chính là một kẻ si mê võ nghệ. Mặc dù ban đầu lúc ở Thiên Phủ, Diệp Phàm cũng nóng lòng tu hành, nhưng chưa bao giờ mất ăn mất ngủ như vậy.
Mỗi người cố gắng đều có một chuyện phía sau, hoặc là tìm kiếm người mình yêu nhất hoặc là muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ, hoặc là vì quyền lực, dục vọng vân vân.
Diệp Phàm có người hắn cần phải tìm và bảo vệ, hắn cũng có sứ mạng của hắn, nhưng tu vi của hắn quá thấp, cho nên chỉ có nghĩ mọi cách tăng thực lực lên, đây mới là chuyện quan trọng nhất của hắn trước mắt.
Về phần nữ nhân và dục vọng, ít nhất trước mắt Diệp Phàm còn chưa có những suy nghĩ này.
Sau khi nói rõ với Thu Nguyệt về chuyện đi tới Vạn Đạo Giới, Diệp Phàm dẫn theo đám người Thu Thủy Nhi trở lại Vũ Anh Viện.
Vạn Đạo Giới mở ra vào một tháng sau này. Trong một tháng này, Diệp Phàm đúng lúc đi tìm tung tích của Phượng Ly Ngọc Thạch. Dựa vào thế lực của Diệp Phàm trước mắt còn chưa có năng lực đó, nhưng hắn có hai quân cờ ở Trung Linh Cảnh.