Trên không trung, hai tia sáng lập tức va chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ mạnh.
Diệp Phàm bay ngược, ánh mắt ngạc nhiên. Công kích như vậy hoàn toàn đạt tới lực công kích cao nhất của Thu Nguyệt ở tu vi Hợp Thánh tam trọng.
Mỗi người đều có giới hạn, nhưng giới hạn là một loại trạng thái nhất thời, cũng không phải có thể hình thái được duy trì liên tục, tác dụng của lực phong đạo chính là trong vòng bốn hơi thở, duy trì cực hạn của đòn tấn công, tốc độ, năng lực khôi phục, lực lượng, phòng ngự của võ tu đó.
Cho nên trong bốn hơi thở này, mỗi đòn của Thu Nguyệt đều là công kích mạnh nhất của nàng.
Diệp Phàm bay ngược, Thu Nguyệt đuổi sát phía sau. Đột nhiên rễ linh thụ xung quanh từ mặt đất bay ra, điên cuồng công kích về phía Thu Nguyệt. Mặt khác, một sợi dây leo đan vào nhau tạo thành lưới ngăn cản Diệp Phàm.
Thần văn nguyên lực vận chuyển, vết thương lập tức khôi phục hơn nửa, Lôi Sát Ngũ Linh Kiếm tiếp tục chém ra.
Kiếm thứ sau mươi, kiếm thứ sáu mươi ba, kiếm thứ bảy mươi... kiếm thứ chín mươi.
Chỉ trong ba hơi thở, hai người đã đánh ra mấy chục chiêu kiếm. Ban đầu, Diệp Phàm còn có thể bị đánh bay, sau đó là ngang hàng, cuối cùng Diệp Phàm bắt đầu áp chế Thu Nguyệt.
Đám người Thu Thủy Nhi hoàn toàn đờ ra, mỗi lần các nàng cho rằng Diệp Phàm sắp thua, hắn đều có thể đánh ra đòn công kích càng đáng sợ hơn, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng nhanh.
Hoặc là ngay từ đầu ấn chết Diệp Phàm, hoặc chỉ có thất bại.
Nhưng Diệp Phàm bền bỉ tới mức khủng khiếp, rõ ràng mới trúng một đòn bị thương nặng tới nôn ra máu, trong chớp mắt đã khôi phục lại, đây là con người sao? Cứ thế thì đánh thế nào?
Ban đầu không đánh bại được Diệp Phàm, lâu dần lại bị Diệp Phàm đánh bại, thật khó giải thích được.
Trên thân Diệp Phàm nắm giữ ưu điểm của hai người Diệp Tàn và Diệp Quỷ, ưu điểm của Diệp Tàn ở chỗ năng lực chiến đấu kịch liệt rất mạnh, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng nhanh, hơn nữa còn có Sinh Tử Đan khiến hắn vô cùng bền bỉ.
Diệp Quỷ không có năng lực về phương diện này, nhưng khả năng lập tức bạo phát cực cao.
Dù sao đan điền của hắn là kiếm đan, lại có sát khí lớn kiếm tâm này, một khi dùng hết sức ứng phó, năng lực bạo phát quả thật cực mạnh.
Diệp Phàm không chỉ nắm giữ năng lực cực cao lập tức bạo phát, lại có năng lực tăng lên liên tục đáng sợ cùng với sự bền bỉ càng đánh càng hăng, đối thủ như vậy quả thật hơi đáng sợ.
Kiếm thứ một trăm.
Ầm!
Thu Nguyệt bị đánh bay, tốc độ của Diệp Phàm nhanh hơn, lập tức bay đến phía sau Thu Nguyệt, xoay người lại chém ra một kiếm.
Lôi quang giống như tử thần lập tức cắn nuốt Thu Nguyệt. Tiếp theo, một khí thế Hư Cương cảnh bạo phát, tất cả lôi quang biến mất. Thu Nguyệt tùy ý vung trường kiếm ngăn cản đòn tấn công của Diệp Phàm, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nàng dùng thực lực vượt qua cảnh giới Hợp Thánh tam trọng để đánh một trận nàng lại thua, hơn nữa còn thua rất triệt để. Nàng căn bản không nương tay, dùng ra hết thủ đoạn, vẫn bị Diệp Phàm đánh bại. Người trẻ tuổi này có thực lực tranh cao thấp với yêu nghiệt Trung Linh Cảnh không xuất thế.
Người như vậy xuất hiện ở Vạn Đạo học phủ, là may mắn hay tai họa của Vạn Đạo học phủ?
Thu Nguyệt không biết, phàm là loại thiên tài này đều có số mệnh của mình, những người này sinh ra đã nắm giữ thiên vận, bên cạnh tất nhiên là tinh phong huyết vũ. Nhưng không cần nhiều lời, nàng đã thua trong trận chiến này, những điều đã đáp ứng thằng nhóc này đều không thể thiếu.
- Viện trưởng, đa tạ.
Đuôi rồng của Diệp Phàm tùy ý vỗ xuống mặt đất, long trảo vừa rồi bị đâm xuyên qua đã khôi phục trở lại bình thường, máu phía trên đã chậm rãi đông lại, năng lực khôi phục này làm cho đám người Thu Thủy Nhi đã không có sức để phỉ nhổ nữa.
- Nhóc con, ngươi khiêm tốn làm gì. Chà chà, đúng là lợi hại tới mức làm người ta phải mê muội đấy. Có lẽ qua trăm năm nữa, ngươi cũng có thể nghiền ép ta, đến lúc đó có muốn thu nhận ta không?
Thu Nguyệt liếm môi dụ dỗ, dáng vẻ như vậy kết hợp với gương mặt xinh đẹp động lòng người của nàng, giống như một thiếu nữ đang yêu, khiến cho người ta mơ màng.
Diệp Phàm cạn lời nhìn nàng, phải biết vãn bối của nàng Thu Thủy Nhi còn đang ở đây, không có chút hình tượng của trưởng bối hoặc cao nhân, thật đúng là chỉ riêng có mình nàng.
Ánh mắt Thu Nguyệt như có như không nhìn một vài nơi không thể miêu tả của Diệp Phàm, dáng người tuyệt vời nhẹ nhàng chuyển động, thể hiện ra một đường cong vô cùng mê người, hàm răng hơi lộ ra cắn vào đôi môi đỏ mọng như máu, lực lượng dục niệm xuất hiện, lúc này Diệp Phàm cảm giác trên người có hơi nóng.
Huyết mạch Thanh Long vốn thuộc về huyết mạch chí cương dễ kích động, vừa bị Thu Nguyệt làm như thế, hắn thật sự chịu không nổi.
Trong lòng thầm nghĩ, thật may là lúc yêu nữ này chiến đấu đã ép tu vi xuống Hợp Thánh cảnh, không thể sử dụng lực thần hồn, bằng không chỉ với lực lượng dục niệm này đã đủ để kìm chế năm phần thực lực của hắn.
Diệp Phàm không khách khí quan sát Thu Nguyệt. Hắn biết rõ bây giờ Thu Nguyệt muốn làm gì. Nếu hắn đoán không sai, yêu nữ này đang muốn nhìn thấy hắn làm chuyện xấu mặt. Chỉ có kẻ ngu mới có thể thật sự cho rằng Thu Nguyệt có ý với hắn.
Sau khi Thanh Long Biến của hắn biến mất, không có long uy gia tăng, quần áo trên người sẽ rách nát. Bây giờ Thu Nguyệt làm những điều này là có mục đích là gì? Hắn là nam nhân, hắn biết rõ, đến lúc đó hắn cởi truồng chạy, nhiều nữ nhân đều nhìn thấy, sở thích của yêu nữ này đúng là đặc biệt.
- Viện trưởng, xin lỗi cho phép ta không tiếp được.
Diệp Phàm cao giọng nói.
- Xin lỗi không tiếp được? Tại sao phải xin lỗi không tiếp được, sẽ không phải là ngươi bị tỷ tỷ mê hoặc, muốn tự mình giải quyết chứ? Như vậy không tốt đâu. Tỷ tỷ giúp ngươi.
Thu Nguyệt nói càng thêm rõ ràng. Diệp Phàm cảm thấy đau đầu, trực tiếp nhảy vọt lên, bước vào sau một cái cây lớn, đồng thời vung tay phải lên. Từ trong mặt đất bên cạnh hắn bay ra một phiến đá. Đây tất nhiên là phiến đá do Diệp Phàm sử dụng Khống Mệnh Thuật khống chế khối đất ngưng tụ thành.
Tiếp theo, Thanh Long Biến biến mất, trang phục linh khí trên thân trực tiếp vỡ nát, hắn lấy ra một món trang phục linh khí mặc lên.
Trang phục linh khí tuyệt đối không phải ít điểm. Có thể nói, mỗi lần Diệp Phàm sử dụng Thanh Long Biến, đều đang lãng phí tài nguyên, nhưng hắn không thể dùng trang phục bình thường thay thế, bởi vì trang phục bình thường sẽ lập tức hóa thành bột mịn khi hắn Thanh Long Biến.
Đến lúc đó hắn lại cởi truồng chiến đấu sao? Đây không phải là nói đùa à?
Thay xong trang phục, Diệp Phàm đi ra, cả người tùy ý thu thập, gương mặt điển trai thoáng mỉm cười, nhìn Thu Nguyệt cao giọng nói:
- Viện trưởng, cuộc đánh cược của chúng ta?
- Hừ, nhanh như vậy sao? Tỷ tỷ không thích ngươi nhanh như vậy đâu.
-...
- Được rồi, không đùa ngươi nữa. Cuộc đánh cược của chúng ta tất nhiên có giá trị. Phong sư tỷ, ngươi ra đi.
Thu Nguyệt nghiêm mặt nói.
Cửa phòng của nàng mở ra, một nữ tử chậm rãi đi ra. Nàng không tính là tuyệt thế khuynh thành nhưng có khí chất dịu dàng trong trẻo, lại thâm sâu khó lường.
Một cường giả Chí Tôn hoặc là Thánh Hiền.
Diệp Phàm nhìn nữ tử vừa xuất hiện, lúc này chắp tay:
- Tiền bối.
Đám người Thu Thủy Nhi cũng chắp tay hành lễ. Sư tỷ của viện trưởng không thể là người bình thường.
- Đây là Nhị sư tỷ ta Phong Linh Nhi, cũng là Luyện Khí Sư mạnh nhất của học phủ chúng ta, cứ giao cho nàng chịu trách nhiệm về đạo khí của ngươi.
Thu Nguyệt giới thiệu.