Sinh Cực Mệnh Hồn Đan này thật ra là đan dược thất bại, nguyên liệu dùng để luyện dược không quá quý giá, hiệu quả lại nghịch thiên, bản thân điều này đã không phù hợp với lẽ thường.
Viên đan dược này chỉ có tác dụng đối với võ giả tu luyện Đan Môn Quyết. Hơn nữa, lúc đó hắn nhận được phương pháp luyện đan này, trên đó đã nói rõ, trước mắt xác suất thành công là không, cần người đời sau sửa lại.
Căn cứ vào dược lý, đan dược này không có bất kỳ vấn đề gì, hoàn toàn là thông qua cải tạo cơ thể người đạt tới trình độ đáng sợ, đương nhiên chuyện cải tạo này chắc hẳn phải chết, trừ khi có người có thể lấy ra tốc độ không thể nào tin nổi để khôi phục vết thương.
Rõ ràng, trên lý thuyết không tồn tại loại người như thế. Đời trước, sau khi hắn nhận được phương pháp luyện đan này, cũng chưa từng dùng qua. Nhưng đời này, hắn có lực lượng thần văn của Thiên Đế Đồ Lục, hoàn toàn có thể khiến cho Diệp Quỷ và Diệp Tàn an toàn vượt qua được.
Nhưng người bình thường không cách nào tưởng tượng được sự đau đớn trong đó. Thậm chí còn cần ít nhất là dung lượng nguyên lực của Nhập Cương cảnh tiến hành luyện hóa, nếu trong lúc đó hai người đau tới mức hôn mê bất tỉnh, cũng chắc chắn phải chết.
Sau khi nghe rõ lợi và hại của đan dược, Diệp Quỷ và Diệp Tàn đều nhận lấy đan dược, lúc này không nói hai lời nuốt xuống và ngồi xuống đất bắt đầu tu luyện.
Diệp Phàm nghẹn lời.
Hai đệ đệ này dường như có lòng tin mù quáng vào hắn vậy, cũng không nghĩ xem hắn có thể đồng thời khôi phục vết thương của hai người hay không, cứ thoải mái dùng đan dược như vậy, đúng là... quá nể tình.
Trên thân Diệp Tàn và Diệp Quỷ nhanh chóng xuất hiện khí tức hỗn loạn, sau đó áo bào bắt đầu dính máu, tiếng cơ bắp nổ tung không ngừng vang lên.
Lúc này, hai tay Diệp Phàm ấn xuống vai của hai người, nguyên lực tràn vào trong cơ thể bọn họ.
...
Ngày hôm nay, tâm trạng của Bắc Cung Tuyết rất tốt, vô cùng tốt. Tuy Mặc Vương Phủ này không xa hoa như hoàng cung, nhưng lại có cảm giác tự do. Sáng sớm, nàng được người hầu hạ ăn sáng xong, điên cuồng chạy về phía đại viện của đám người Diệp Phàm.
Nàng đã nghĩ kỹ rồi, ngày hôm nay nàng phải đi tới các nơi như phố Đông Môn, Tây Hương Các, Trung Nam Đình để ngắm cảnh. Nàng đã sớm muốn đi tới những chỗ đó. Nhưng mỗi lần lén lút chạy ra ngoài cũng chỉ có chút thời gian, căn bản không kịp tới bất kỳ chỗ nào trong đó.
Lúc nàng đi tới trong đại viện của đám người Diệp Phàm, nàng nghe được một loại rít gào vì đau khổ. Tiếng kêu này giống như có người bị rút xương luyện hồn, bị xẻo từng miếng thịt vậy. Hơn nữa, tiếng kêu này chắc hẳn là Diệp Tàn và Diệp Quỷ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Bắc Cung Tuyết khom lưng chậm rãi đi qua, từ ngoài cổng viện thò đầu vào.
Đập vào mắt nàng là từng vết máu đang sợ kéo dài. Nhìn theo vết máu, Bắc Cung Tuyết đột nhiên che miệng, trong mắt đầy chấn động.
Chỉ thấy hai người Diệp Tàn và Diệp Quỷ đã hoàn toàn biến thành người máu, máu không ngừng chảy ra. Trên người của bọn họ tỏa ra một khí mùi rữa, giống như đang bị một loại sức sống sinh mạng thay thế.
Nàng có thể thấy rõ chỗ tay bị gãy của Diệp Tàn có máu tươi tuôn ra, thậm chí bắn ra. Đây là cảnh tượng đáng sợ tới mức nào, bọn họ đang làm gì vậy?
Gương mặt Diệp Phàm tái nhợt. Tác dụng phụ của đan dược này vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Nếu không phải có thần văn của Thiên Đế Đồ Lục không ngừng phong tỏa, sợ rằng hai người đã sớm chết từ lâu.
Nhưng hắn cũng phát hiện ra lần cải tạo này không chỉ nhằm vào đan môn, cũng có năng cao cực lớn đối với năm ngũ quan và thể chất của hai người.
Sự đau đớn này còn kéo dài suốt cả buổi trưa, hai người nhiều lần đau đớn tới suýt ngất đi, may mà dựa vào nghị lực hơn người mới chống đỡ được. Cuối cùng, bọn họ chỉ có một niềm tin, tuyệt đối không, tuyệt đối không để cho đại ca thất vọng, không để cho đại ca phải đau lòng.
Ơn nghĩa của Diệp Phàm lớn dãy núi, sâu như biển, thúc đẩy bọn họ cố cắn răng kiên trì. Diệp Phàm ở phía sau trực tiếp xé rách quần áo, nhét vào trong miệng của hai người, từng tiếng gào thét thê lương, từng đợt rít gào điên cuồng vang lên, mỗi tiếng kêu đều làm cho Bắc Cung Tuyết cảm thấy chấn động.
Tuy tư chất tu luyện của Diệp Tàn và Diệp Quỷ không tệ, nhưng điều kiện của bọn họ không bằng Bắc Cung Tuyết, cũng không thiên phú cấp Thần Võ như Bắc Cung Tuyết, bọn họ chỉ có nghị lực, chỉ có sự kiên trì, chỉ có khả năng nhịn được đau đớn mà người thường không làm được.
Bọn họ và Diệp Phàm là cùng một loại người!
Đến trưa, cuối cùng cũng ổn định tất cả vết thương trên người, tu vi của cả hai được dược lực kích thích, đạt tới Nhập Cương cảnh nhị trọng.
Dược lực hết, nguyên lực của Diệp Phàm cũng tiêu hao gần hết. Hắn dùng chút nguyên lực cuối cùng hoàn toàn khôi phục vết thương cho hai người. Sau đó, ba người đồng thời nằm đờ ra trên mặt đất, mồ hôi chảy đầm đìa. Nhất là Diệp Quỷ và Diệp Tàn giống như đi qua Diêm La Điện một chuyến vậy.
Toàn thân bọn họ dính máu vẫn không giấu được sự vui sướng trong lòng bọn họ.
- Thế nào?
Diệp Phàm cố ép xuống sự mệt mỏi, hỏi.
- Tốc độ nguyên lực vận chuyển nhiều hơn trước gấp đôi, kinh mạch mở rộng gấp đôi, dung lượng đan môn tăng lên gấp ba so với trước, cường độ thân thể và lực lượng đều mạnh hơn trước không biết bao nhiêu, năm giác quan càng thêm nhạy bén. Đáng giá!
Diệp Tàn cười, ngồi dưới đất thở hổn hển và nói.
- Đại ca còn có đan dược tương tự không?
Diệp Quỷ nhìn Diệp Phàm với vẻ chờ mong.
- Làm gì còn có đan dược nghịch thiên như vậy chứ? Hai người các ngươi nhanh trở về tu luyện, củng vố tu vi mới thăng cấp đi. Dược lực lần này còn mạnh hơn, đáng sợ hơn ta tưởng. May là thoát được nguy hiểm, cũng nhờ nghị lực hơn người của các ngươi nữa.
Diệp Phàm dở khóc dở cười. Tam đệ đúng là khác người. Vừa rồi mới đau đến chết đi sống lại, vừa từ Quỷ Môn Quan trở về, đã nghĩ tới lần sau.
- Được, vậy chúng ta đi về trước.
Áo bào của hai người dính máu, trong máu còn có tạp chất màu đen tỏa ra mùi hôi thối rất khó chịu. Lúc này, bọn họ từ biệt.
Chờ sau khi hai người rời đi, Diệp Phàm ngồi ở trên ghế đá, khẽ nói:
- Ra đi, đã nhìn lén tới trưa, còn không mệt mỏi sao?
Hắn vừa dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp từ chỗ cửa viện đi ra. Bắc Cung Tuyết vẫn còn sợ hãi nhìn theo hướng Diệp Quỷ và Diệp Tàn rời đi, khẽ nhíu mày nói nhỏ:
- Sư phụ, ngươi vừa tẩy tủy cho bọn họ sao?
Gần như mỗi võ giả đều từng trải qua chuyện tẩy tủy, nhưng Bắc Cung Tuyết chưa từng thấy qua phương pháp tẩy tủy nào khủng khiếp như vậy.
- Ta cho bọn họ dùng đan dược nâng cao tư chất, đây là chuyện phải trải qua.
Diệp Phàm hờ hững nói.
- Khủng khiếp như vậy sao? Sư phụ, tư chất của ta rất tốt, ngươi tuyệt đối đừng cho ta dùng.
Bắc Cung Tuyết sợ hãi lè lưỡi.
Diệp Phàm không khỏi mỉm cười:
- Yên tâm, ngươi dùng cũng không có tác dụng. Hơn nữa, ngươi không nhịn được sự đau đớn này, một khi ngất đi sẽ chết.
Sinh Cực Mệnh Hồn Đan chỉ có tác dụng với võ giả tu luyện Đan Môn Quyết, hơn nữa cần phải là người có nghị lực lớn. Diệp Tàn và Diệp Quỷ ở Diệp gia xem như đã từng trải đủ sự bắt nạt, nhất là Diệp Quỷ từ nhỏ đến lớn đều bị người ta chế nhạo, tâm trí của bọn họ hơn hẳn người thường.
Hắn vốn định cho hai mươi sáu người Phong Vân cũng dùng, bây giờ xem ra, vẫn là thôi đi. Cho dù là vừa rồi, hai người đó cũng đau tới mức nhiều lần suýt nữa mê bất tỉnh.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy mới yên lòng. Nàng không phải là người nóng lòng theo đuổi võ thuật giống như Diệp Quỷ Diệp. Ngươi muốn nàng vì tu vi mà chịu sự đau khổ như vậy, nàng cũng không cần đâu. Nàng nói cho Diệp Phàm biết buổi chiều mình sẽ đi đâu chơi nhưng bị Diệp Phàm từ chối.
Hôm nay Diệp Phàm cũng định dùng Sinh Cực Mệnh Hồn Đan, không có thời gian chơi với nàng. Bắc Cung Tuyết bĩu miệng. Mãi đến khi Diệp Phàm đáp ứng ngày mai sẽ đi chơi với nàng một ngày, nàng mới hài lòng rời đi.
Ăn trưa xong, Diệp Phàm không lãng phí thời gian, trở lại tiểu viện bắt đầu dùng đan dược.