Vô Địch Thiên Đế

Chương 539: Con bài chưa lật cuối cùng

Chương Trước Chương Tiếp

Quy Nhất Thủ Kiếm Quyết chiến kỹ che giấu Màn Chắn Ánh Sáng!

Tất cả bóng tối lập tức tiêu tan, lấy Thu Nguyệt làm trung tâm, xung quanh bị ánh sáng vô tận bao phủ. Có người cho rằng bóng tối có thể làm cho người ta không thể nhìn thấy vật, thật ra ánh sáng ở mức độ cao nhất còn đáng sợ hơn cả bóng tối. Ít nhất hai mắt Diệp Phàm lập tức đau đớn, không thể không nhắm lại.

Càng đáng sợ hơn là loại ánh sáng này dường như có thể làm cho ngay cả âm thanh cũng biến mất, trong cảm nhận của Diệp Phàm đã mất đi bóng dáng của Thu Nguyệt.

Mạnh như vậy sao?

Một cảm giác linh hồn run rẩy xuất hiện. Vào lúc này, Mệnh Thần Thuật giúp Diệp Phàm mở rộng trực giác trở nên vô cùng quan trọng, vội vàng né tránh, long trảo ở tay trái Diệp Phàm bị kiếm khí đâm thủng, vảy rồng vô cùng cứng rắn lại giống như tờ giấy mỏng.

Đây là nội tình của cường giả Thánh Hiền sao? Sau khi chiến kỹ che giấu của công pháp Thánh cấp được thi triển, không ngờ lập tức làm cho ưu thế của Diệp Phàm hoàn toàn biến mất.

Hai công pháp Thánh giai, hơn nữa đều đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, Thu Nguyệt là một Thánh Hiền một trăm năm mươi tuổi, trên phương diện tư chất quả thật có thể xem là thiên chi kiêu nữ.

Tuy nhiên, Diệp Phàm gần như có thể kết luận nàng không có võ kỹ Thánh giai thứ ba. Bởi vì lúc này, nếu nàng sử dụng ra loại võ kỹ Thánh giai thứ ba, tình cảnh của Diệp Phàm sẽ càng thêm nguy hiểm hơn. Nhưng nàng không làm vậy. Cảm giác mấy chục chỗ ánh sáng lạnh đối lập nhau đã nói cho Diệp Phàm biết, Thu Nguyệt vẫn đang sử dụng Họa Địa Vi Lao - thức thứ ba của Quy Nhất Thủ Kiếm Quyết.

Điều này cũng là bình thường, dù sao nàng có thể tu luyện hai môn võ kỹ Thánh giai tới cảnh giới hoàn mỹ, tất nhiên phải tốn rất nhiều thời gian. Dù sao không phải ai cũng có khả năng biến thái, lập tức nắm giữ công thức đó như Diệp Phàm.

Vèo vèo vèo.

Tất cả đều là tiếng kiếm khí gào thét, khác nhau là bây giờ năm giác quan của Diệp Phàm gần như đều bị phong tỏa, Diệp Phàm chỉ dựa vào trực giác không thể tránh được tất cả kiếm khí. Trong khoảng thời gian ngắn, cả người hắn xuất hiện không ít vết máu.

Hôm qua hắn đánh với Tử Nhứ Ngưng một trận, Sinh Mệnh Kính Tượng của hắn bị đánh nát, cần một tuần mới có thể sử dụng lần nữa, vì vậy hôm nay thực lực của Diệp Phàm không phải là trạng thái mạnh nhất, nhưng hắn không vì vậy mà hoãn lại cuộc chiến đấu lần này.

Trường kiếm chỉ chếch xuống mặt đất, sấm sét nổ vang, đại viện này hoàn toàn bị ánh sáng bao phủ giống như gió bão vậy, lập tức thu hút sự chú ý của đám người Thu Thủy Nhi. Cũng may đám người Thu Thủy Nhi ở bên cạnh, không bị Màn Chắn Ánh Sáng này nhằm vào, nguyên lực bảo vệ hai mắt sẽ không có vấn đề quá lớn, bằng không sợ rằng cũng không mở mắt nổi.

Mặc dù là vậy, các nàng cũng chỉ nhìn thấy sấm sét và bóng đen mơ hồ.

Một giây tiếp theo, bóng dáng Diệp Phàm biến mất, lôi kiếm chém ra.

Ngũ Liên Trảm!

Keng keng keng!

Lực lượng lôi đình ăn mòn Thu Nguyệt, chiêu kiếm của Thu Nguyệt lập tức mất ổn định, trong lòng nàng ngạc nhiên, Diệp Phàm làm sao biết được phương hướng vị trí của nàng.

Ngũ Liên Trảm này chính là công pháp Thánh cấp, cho dù bây giờ Diệp Phàm chỉ mở ra ba thần văn, thực lực còn chưa tới Hợp Thánh cảnh, nhưng Thu Nguyệt vẫn không thể dễ dàng ngăn cản được.

Hơn nửa tháng qua, Diệp Phàm có sự nâng cao tăng vọt về chất, Thu Nguyệt còn không phải vậy sao? Nửa tháng, nàng đã hoàn toàn luyện hóa hết Vạn Niên Khổ Tủy, nguyên lực ngưng luyện gấp tám lần.

Bằng không, nàng chỉ với tu vi Hợp Thánh cảnh tam trọng còn không ngăn cản được đòn công kích với nguyên lực ngưng luyện gấp mười lăm lần cùng với lực lượng Mệnh Thần Thuật của Diệp Phàm.

Vèo vèo vèo!

Diệp Phàm nhanh như tia chớp, năm kiếm phía trước đấu kiếm với Thu Nguyệt. Thật ra hắn bị cắn trả mạnh hơn. Dù sao chiêu kiếm của Thu Nguyệt chính là Thánh giai cao cấp, Lôi Sơn Ngũ Linh Kiếm chỉ là Thánh giai trung cấp, bản thân Diệp Phàm cũng không chiếm ưu thế về thực lực, thua là chuyện tất nhiên.

Nhưng khả năng phòng ngự và khôi phục của Thanh Long quá khủng khiếp cho hẳn tư cách đối kiếm với nàng. Sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh Lôi Thần, kiếm quang của Diệp Phàm không ngừng chém về phía Thu Nguyệt.

Keng keng keng!

Khóe miệng Diệp Phàm rỉ máu, tri triển vòng công kích thứ ba.

Mười một kiếm, mười hai kiếm... Mười lăm kiếm.

Diệp Phàm cứng rắn chống đỡ lực phản chấn, sắc mặt Thu Nguyệt chút khó coi, nàng cảm giác được lực chém của Diệp Phàm đang mạnh dần.

Vòng thứ tư, Diệp Phàm gần như không hề bị thương.

Vòng thứ năm, hai bên ngang nhau.

Vòng thứ 6, Thu Nguyệt bị áp chế.

Lúc này, Màn Chắn Ánh Sáng của Thu Nguyệt đã biến mất, đám người Thu Thủy Nhi đã khôi phục lại tầm nhìn. Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Diệp Phàm đã hóa thành tia chớp điên cuồng chạy xung quanh Thu Nguyệt chém xuống. Ban đầu Thu Nguyệt còn có thể tấn công, về sau hoàn toàn là bị động phòng ngự.

- Kiếm pháp đáng sợ như vậy sao?

Thu Nguyệt ngạc nhiên, nguyên lực điên cuồng vận chuyển. Diệp Phàm bất chấp bị thương dẫn nàng vào tiết tấu của hắn. Bây giờ, nàng phải tìm cách nhảy ra khỏi tiết tấu này.

Trường kiếm lượn quanh, Vô Ảnh Vô Hình được thi triển ra, lôi quang của Diệp Phàm xuyên qua ảo ảnh, nhưng ngay sau đó, kiếm thứ hai quay về, vừa lúc chém về phía Thu Nguyệt mới xuất hiện.

Mặc dù bây giờ Diệp Phàm không thể trực tiếp sử dụng Vô Ảnh Vô Hình ở trước mặt Thu Nguyệt, nhưng sau khi hắn nắm giữ chiêu này, đã biết ý nghĩa kỳ diệu trong đó, khám phá cũng không khó.

Thu Nguyệt lập tức kinh ngạc, nàng có thể tin chắc ban đầu Diệp Phàm không thể tánh được thân pháp của nàng, lúc này mới bao lâu, hắn đã có thể lập tức xác định được vị trí nàng sẽ xuất hiện. Tư chất này đáng sợ tới mức nào.

Keng!

Một kiếm nặng nề, sấm sét làm cho Thu Nguyệt thoáng tê liệt, một kiếm này còn mạnh hơn.

Nhưng rõ ràng ảo ảnh Lôi Thần sau lưng Diệp Phàm sắp biến mất. Thu Nguyệt có năng lực quan sát tới mức nào? Loại kiếm kỹ này tăng cường đòn tấn công của Diệp Phàm đến mức khủng bố như vậy, tất nhiên phải tiêu hao lượng nguyên lực cực kỳ khổng lồ. Lực chiến đấu của Diệp Phàm nghịch thiên, tu vi không cao, số lượng nguyên lực dự trữ của hắn chỉ có bấy nhiêu.

Xem ra, nàng vẫn là người chiến thắng trong trận chiến này. Bây giờ chỉ cần lấy thủ đấu với công là được.

Kiếm thứ bốn mươi, kiếm thứ bốn mươi lăm, kiếm thứ năm mươi!

Keng!

Thu Nguyệt bị đánh bay, đồng thời ảo ảnh Lôi Thần của Diệp Phàm đã ảm đạm gần như biến mất.

Đôi mắt quyến rũ của Thu Nguyệt ánh lên nụ cười. Chiến lực mà Diệp Phàm biểu hiện đã vượt quá thiếu niên Chí Tôn cùng đẳng cấp, nhưng chung quy thực lực vẫn có hạn.

Hắn chỉ còn lá bài tẩy cuối cùng, pháp trận ngũ hành. Nhưng Thu Nguyệt có Vô Ảnh Vô Hình trong tay, Diệp Phàm căn bản không thể vây khốn nàng nàng. Nàng đã nắm chắc trận chiến này.

- Thật mạnh!

Phùng Linh Hi nghiêm túc nói.

- Ta vốn tưởng Diệp Phàm tới chịu ngược, không ngờ lại dồn cô cô ta đến mức này. Thiếu niên Thiên Tôn cũng không thể làm được như vậy. Ta rốt cuộc hiểu rõ vì sao cô cô coi trọng hắn như vậy.

Thu Thủy Nhi than.

- Người phàm ngu xuẩn... Ôi ôi, đau quá đau quá, đừng nhéo ta.

- Ngươi nói ai ngu xuẩn... Ơ, sao có thể, ảo ảnh Lôi Thần này...

Hoa Vũ Vân chợt kinh ngạc kêu lên. Thu Thủy Nhi lập tức nhìn về phía Diệp Phàm.

Chỉ thấy ảo ảnh Lôi Thần của Diệp Phàm đã ảm đạm lại ngưng thực với tốc độ rất tốc độ đáng sợ. Trên người của hắn dường như có một loại đạo vận kỳ lạ liên kết với lực của Thiên Đạo trong U Minh.

Nguyên lực vô cùng vô tận điên cuồng truyền vào trong cơ thể Diệp Phàm, tu vi của hắn đang tăng lên với một tốc độ ổn định.

- Đây là kỹ xảo gì vậy?

Thu Nguyệt không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ tấm bia đá kia...

Thu Nguyệt biết rõ Diệp Phàm đánh nát tấm bia đá kiểm tra trong khu tu hành, nhưng nàng không cho rằng là thực lực của Diệp Phàm quá mạnh mẽ tới mức đánh nát nó. Dù sao hắn chỉ là một Siêu Phàm cảnh, không thể đánh ra công kích gần với Hư Cương cảnh. Nàng cho rằng tấm bia đá đã quá lâu năm mới bị vỡ, Diệp Phàm chỉ gặp xui xẻo thôi.

Nhưng bây giờ...

Thu Nguyệt không phải không có thủ đoạn. Phải biết thiên phú Linh Cương của nàng còn chưa được mở ra, nàng đối phó Diệp Phàm vẫn có phần giữ lại, hiện tại xem ra, sợ rằng nàng không có cơ hội giữ lại nữa.

Ánh mắt Thu Nguyệt vô cùng nghiêm trọng, nguyên lực không ngừng vận chuyển và ngưng tụ lại, hình thành kiếm ý vô cùng khủng khiếp.

Vào lúc này, khí thế của hai người đều đang tăng lên với cách thức kỳ lạ. Đám người Thu Thủy Nhi đều muốn nín thở: Con bài chưa lật cuối cùng sao?

- Nhóc con, ngươi rất mạnh, còn mạnh hơn ta tưởng.

Thu Nguyệt hoàn toàn không keo kiệt lời khen của mình.

- Viện trưởng, ta chắc chắn lấy được trang phục đạo khí rồi.

Diệp Phàm quát to một tiếng, nguyên lực nổ tung, sấm sét điên cuồng sinh sôi, cả người hóa thành tia sáng lập tức xông về phía Thu Nguyệt.

- Nhóc con đừng cao hứng quá sớm!

Thu Nguyệt không hề sợ hãi, nói xong cũng lao đi cực nhanh, phát ra kiếm quang lạnh lẽo.

Thiên Địa Thông Linh của Linh Cương tiên giới!

Lực phong đạo của Linh Cương Thánh giai!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)