Tử Nhứ Ngưng mạnh mẽ sao?
Tuyệt đối mạnh mẽ, gần như đã ép Diệp Phàm lấy ra tất cả thủ đoạn. Đương nhiên, cũng bởi vì Diệp Phàm muốn đánh nhanh thắng nhanh, bằng không nếu chậm rãi đánh, Diệp Phàm còn có vô số thủ đoạn khác.
Nhưng không phủ nhận sự mạnh mẽ của Tử Nhứ Ngưng. Đồng thời, nàng mở ra lực lượng của hoa văn cũng thuộc về lực lượng cấm kỵ, nàng không có Sinh Mệnh Kính Tượng như Diệp Phàm, tất nhiên sẽ bị cắn trả, bây giờ nàng đang dùng tất cả nguyên lực để áp chế lực lượng cắn trả, thậm chí chẳng còn sức đánh với Diệp Phàm một trận.
Diệp Phàm chém xuống cực nhanh, cấm khí hộ thể rõ ràng đang chậm rãi suy yếu, đây là lần đầu tiên nàng bị bạn cùng lứa tuổi ép đến mức này.
- Phá cho ta!
Trong bốn hơi thở, Diệp Phàm chém ra năm mươi kiếm, lực lượng của bất kỳ một chiêu nào phía sau đều đạt đến Hợp Thánh cảnh. Ánh sáng màu vàng của cấm khí hộ thể đang ảm đảm dần với tốc độ khủng khiếp, thắng lợi chỉ trong gang tấc.
- Diệp Phàm, làm càn!
Một tiếng hét phẫn nộ truyền đến, tiếp theo là một bóng người bay xuống. Cơ thể Diệp Phàm bay lên, đụng mạnh vào một cây lớn, chợt phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này, Diệp Phàm lãnh đạm nhìn về phía người mới tới.
Hắn biết người này, lúc đầu hắn tu hành long uy phá sạp phòng, nữ tử này cho hắn lệnh bài đi tới Vũ Anh Viện.
Tích Đình vội vàng đi tới bên cạnh Tử Nhứ Ngưng, ánh mắt đầy lãnh đạm. Diệp Phàm cũng dám ra tay với nàng, quả thật là vô pháp vô thiên, nếu nữ tử này gặp bất trắc trong Vạn Đạo học phủ, có lẽ cả Vạn Đạo học phủ đều phải chôn cùng.
Một sát cơ bao phủ lấy Diệp Phàm, ánh mắt Diệp Phàm lập tức trở nên rét lạnh. Đây là cường giả Chí Tôn, hắn không có đường sống, nhưng muốn giết hắn, hắn cũng phải làm cho đối phương trả giá đắt.
Từ lúc cấm khí hộ thể của Tử Nhứ Ngưng được kích hoạt, Diệp Phàm đã biết nàng có thân phận lai lịch rất khủng khiếp, nhưng vậy thì sao chứ? Diệp Phàm chỉ biết nữ tử này có liên quan tới Thiên Ma Tử, vậy là đủ rồi.
Nếu báo thù cũng phải sợ đầu sợ đuôi, không bằng chết đi. Sống trên đời cũng chỉ thêm mất mặt xấu hổ.
- Tích Đình, khoan đã!
Một giọng nói trong trẻo truyền đến. Thu Nguyệt bay tới, nhìn Diệp Phàm bán long hóa cùng với sắc mặt tái nhợt của Tử Nhứ Ngưng, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc. Nàng biết rõ thân phận của Tử Nhứ Ngưng, đó là nữ nhi của phủ chủ Chí Tôn học phủ. Lần này nàng tới Vạn Đạo học phủ thuần túy là giải sầu.
Đồng thời, Thu Nguyệt còn biết rõ nữ tử này và số ít thiên kiêu khác hoàn toàn xứng đáng là mấy người mạnh nhất trong cùng thế hệ ở Thiên Vũ đại lục. Không ngờ được nàng bị thằng nhóc Diệp Phàm ép tới này, thậm chí suýt nữa bị Diệp Phàm chém nổ cấm khí hộ thể. Sao thằng nhóc này có lực lượng mạnh như thế?
Cấm khí hộ thể của Tử Nhứ Ngưng không thể nào thấp kém như cấm khí hộ thể của Uông Xung. Đây là cường giả đứng đầu Thiên Vũ đại lục luyện ra, đừng nói là một Cương Thể cảnh... Ơ, không đúng, Diệp Phàm không ngờ đã đạt đến Siêu Phàm cảnh. Lúc này mới hơn nửa tháng, hắn đã từ tu vi Cương Thể thất trọng tăng lên tới Siêu Phàm nhị trọng.
Cho dù nắm giữ bảo vật ngũ hành, cũng không có khả năng tăng nhanh như vậy. Hắn đúng là một thiên tài tuyệt đỉnh.
Nhưng cho dù là Siêu Phàm cảnh, căn bản cũng không thể ngăn cản được cấm khí hộ thể của Tử Nhứ Ngưng, thằng nhóc này còn có bao nhiêu con át chủ bài nữa?
- Nhứ Ngưng, không sao chứ?
Thu Nguyệt cười ấm áp nói.
- Dì Thu, ta không sao.
Tử Nhứ Ngưng đã bớt sợ rồi. Dáng vẻ Diệp Phàm vừa rồi thật sự vô cùng điên cuồng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được khí tức tử vong.
Dì Thu?
Đôi mắt Diệp Phàm hơi rét lạnh, sau đó lùi về phía sau. Long trảo nắm lấy cây lớn bên cạnh, điên cuồng vận chuyển Khống Mệnh Thuật. Bất kể thế nào, hắn đều phải thử trốn ra ngoài.
- Viện trưởng, người này dám ra tay với Tử tiểu thư ở trong khu tu hành, thật sự đáng chết, nếu không chém, sợ người kia sẽ trách tội.
Tích Đình cao giọng nói. Nàng không phải nhằm vào Diệp Phàm mà suy nghĩ cho Vạn Đạo học phủ. Dù sao nữ tử này là nữ nhi của phủ chủ Chí Tôn học phủ, nếu hắn biết nữ nhi của mình suýt bị người ta giết chết ở Vạn Đạo học phủ, Vạn Đạo học phủ tuyệt đối không thể chịu nổi cơn giận đó.
Diệp Phàm nghe vậy, nguyên lực vận chuyển xuống dưới chân, trên gương mặt đẹp trai hoàn toàn không có vẻ gì khủng hoảng, phần tâm tính này làm cho Thu Nguyệt rất thưởng thức, lúc này cao giọng nói:
- Nhóc con, dựa vào bản lĩnh của ngươi có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?
- Trốn ra được hay không, dù sao cũng phải thử một lần đã.
Diệp Phàm nghe vậy khẽ nói, trên trán chậm rãi hiện ra thần văn. Một khi Thu Nguyệt ra tay, hắn sẽ lập tức mở ra chín ấn thần hồn.
- Rất có khí phách, yên tâm, ta không giết ngươi.
Thu Nguyệt lắc đầu nói.
- Viện trưởng!
- Tích Đình, khu tu luyện ở đây là do Diệp Phàm thuê. Ta không biết vì sao hai người bọn họ chiến đấu với nhau, nhưng Nhứ Ngưng từ khu tu hành số một đi tới khu tu hành Diệp Phàm, Diệp Phàm không sai. Mặt khác, Diệp Phàm cũng không biết thân phận của Nhứ Ngưng, bởi vì một vài mâu thuẫn mới ra tay. Ta là viện trưởng lại muốn chém giết hắn, khó tránh khỏi quá bất công.
Thu Nguyệt cao giọng nói, sau đó nhìn về phía Tử Nhứ Ngưng:
- Nhứ Ngưng, có phải giữa các ngươi có hiểu lầm gì không?
- Không, không, là ta có lỗi trước, tới quấy rầy việc tu hành của hắn, Dì Thu quả thật không cần trách tội hắn.
Tử Nhứ Ngưng rõ ràng không muốn trao đổi nhiều hơn về đề tài này., Nàng tuyệt đối không thể để cho Thu Nguyệt biết chuyện Thiên Ma Tử. Nàng không biết Thiên Ma Tử rốt cuộc đi làm gì, cũng không biết phụ thân vì sao kiêng kỵ Mạc Thâm, nhưng rõ ràng nhất định phải giấu chuyện này.
Diệp Phàm nghe vậy, ánh mắt dao động, nghĩ đến ký ức truyền thừa mà Diệp Tàn thu được ở chiến trường Bách Thánh. Hắn cảm thấy Thiên Ma Tử, Tử Nhứ Ngưng rất có khả năng liên quan tới Ma Linh. Nhưng đây chỉ là suy đoán của hắn. Bây giờ Tử Nhứ Ngưng tự nhiên lựa chọn không giết hắn, chắc hẳn muốn phủi sạch mối quan hệ với Thiên Ma Tử.
Bất kể thế nào, mình chắc hẳn không sao. Nhưng Tử Nhứ Ngưng rốt cuộc có thân phận gì? Thân phận này đại biểu cho thế lực nào? Tử Nhứ Ngưng đã biết mình muốn giết Thiên Ma Tử, thế lực này sẽ không ra tay với hắn sao?
Với sự kiêng kỵ của Tử Nhứ Ngưng đối với Thiên Ma Tử như vậy, rõ ràng cho dù thế lực này muốn ra tay với hắn, sẽ không làm trắng trợn, tối đa sẽ ngầm phái người tới ám sát hắn, xem ra sau này mình phải cẩn thận hơn nữa.
- A!
Thu Nguyệt hơi nghi ngờ, chỉ quấy rầy Diệp Phàm tu hành, hai người lại liều sống liều chết đánh nhau? Tử Nhứ Ngưng suýt nữa bị giết chết, không ngờ dễ dàng bỏ qua cho Diệp Phàm như vậy. Sợ rằng trong này không đơn giản như vậy.
Nhưng Tử Nhứ Ngưng không nói, nàng không tiện hỏi nhiều, lúc này nhìn Diệp Phàm nói:
- Có bản lĩnh gây chuyện khắp nơi như thế, sao trước khi ra tay không nhìn xem người khác có thân phận gì?
Diệp Phàm nghe vậy bèn thu Lăng Hư Kiếm lại, có chút máu chậm rãi rỉ ra qua khóe miệng. Rõ ràng hắn cố mở ra Thiên Địa Thông Linh đã bị cắn trả. Hắn giơ tay phải lau vết máu, cả người vẫn thẳng tắp, đi tới sau cây lớn và giải trừ Thanh Long Biến, lấy một bộ quần áo ra thay.
- Cảm ơn viện trưởng.
Một tiếng cảm ơn này quá đột ngột, nhưng Thu Nguyệt biết rất rõ, Diệp Phàm cảm ơn không chỉ vì nàng xử sự công bằng, phần nhiều chính là ngũ hành chí bảo và Ngũ Hành Đạo Bàn của mình.
Từ khi nàng đi ra gọi một tiếng Tích Đình đã vạch trần thân phận của Tích Đình. Diệp Phàm sợ rằng đã đoán được mọi việc, vì vậy mới nói ra một tiếng cảm ơn, nhưng cũng không đề cập tới mâu thuẫn giữa hắn và Tử Nhứ Ngưng. Rõ ràng hai người đều không muốn nói nhiều về chuyện này.
Tử Nhứ Ngưng thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự lo Diệp Phàm không sợ chết, giống như kẻ lỗ mãng nói ra chuyện này. Mặc dù cho tới bây giờ Thiên Ma Tử tuyệt đối không làm ra chuyện gì, nhưng ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Diệp Phàm đương nhiên biết rõ với thực lực của mình trước mắt không có năng lực đối đầu với gia tộc phía sau Tử Nhứ Ngưng thậm chí nếu Thiên Ma Tử liên quan đến chuyện này, rất có khả năng sẽ liên lụy tới Thu Nguyệt, vì vậy hắn lựa chọn tránh đề tài này.