Một thiếu nữ khuynh quốc khuynh thành, một tiên tử không dính khói lửa nhân gian xuống trần.
Trên làn da như ngọc của nàng có hoa văn màu đen thần bí, rất nhỏ nhưng càng tăng lên vẻ thần bí.
- Long uy?
Giọng nói động lòng người vang lên trong đáy sông yên tĩnh, xung quanh nàng có một lớp hào quang mỏng manh ngăn cách dòng nước. Giọng nói của nàng không lớn nhưng lại giống như giai điệu êm tai nhất được gảy lên trong khu vực này.
Nữ tử lao về phía khu tu hành số hai.
Thiên Địa Thông của Linh Diệp Phàm đã đạt tới mức cao nhất, một trăm hai mươi kiếm được chém ra, ầm!
Tấm bia đá bay lên và trực tiếp nổ tung. Diệp Phàm lập tức há hốc mồm.
Nguyên lực khủng khiếp nhanh chóng tiêu tan. Linh khí trang phục trên thân Diệp Phàm phát ra một tiếng động trong trẻo, hóa thành bột mịn. Đồng thời, đuôi rồng cực lớn của hắn yếu ớt vỗ xuống mặt đất, tiếp theo Thanh Long Biến chậm rãi biến mất.
- Tấm bia đá này sợ rằng phải mấy chục vạn điểm.
Diệp Phàm bất đắc dĩ than thở. Chơi quá hăng, tấm bia đá bị hắn đánh nát, thậm chí không có cơ hội khôi phục. Không có cách nào, tốc độ hắn chém xuống về sau đã đạt tới một hơi thở mười kiếm, lực chém liên tục như vậy, tấm bia đá căn bản không có cơ hội khôi phục.
Diệp Phàm cũng không ngờ lúc hắn không mở ra phong ấn thần hồn, không ngờ lực công kích đạt tới Hư Cương cảnh, lực ngũ hành tăng cường cho hắn quả thật đáng sợ đến mức khiến cho người ta giận sôi gan. Phải biết lúc trước hắn chém hết sức, tối đa cũng chỉ năm mươi kiếm, nhưng bây giờ, đến khi Thiên Địa Thông Linh kết thúc đã chém tới một trăm hai mươi kiếm.
Sau khi tấm bia đá bị đánh nát, vui mừng trong lòng Diệp Phàm cũng biến mất. Hắn không vội vàng mặc quần áo. Ở khu tu hành này chỉ có một mình hắn. Hắn đang tính làm sao trốn khỏi vụ bồi thường tấm bia đá, đột nhiên có tiếng rẽ nước vang lên.
Diệp Phàm lập tức kinh ngạc, vung tay phải lên, cầm quần áo mặc vào. Khi hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử từ trong nước bay ra, vẻ mặt đỏ bừng, rõ ràng vừa rồi đã thấy được thứ không nên nhìn.
Tử Nhứ Ngưng chỉ tò mò đi ra xem thử, nhưng không ngờ vừa liếc mắt đã nhìn thấy cánh tay trắng bóng. Mặc dù đối phương mặc quần áo với tốc độ rất nhanh, nhưng nàng vẫn xấu hổ.
Diệp Phàm cảm thấy nghẹn lời. Hắn thật sự không hiểu vì sao đột nhiên có một người xuất hiện ở khu tu hành số hai. Hắn vốn định lén bỏ chạy, đánh chết cũng không thừa nhận mình phá hỏng tấm bia đá này. Tu vi của hắn bày ra đó, tin chắc người khác sẽ không nghi ngờ. Dù sao người bình thường đều không thể tin một đệ tử Siêu Phàm cảnh như Diệp Phàm sẽ phá hỏng tấm bia đá được làm bằng Tinh Ngọc Đoạn Ngân.
Bây giờ thì hay rồi, có một nhân chứng tận mắt nhìn thấy. Tâm trạng của Diệp Phàm rất tệ, không thích vị khách không mời đột nhiên tới này. Khi hắn liếc nhìn người trước mắt, cho dù với tầm mắt của hắn cũng phải chấn động.
Đẹp, không phải là vẻ đẹp phàm tục như nữ tử bình thường, nữ tử này đẹp giống như tiên tử giáng trần, một vẻ đẹp tao nhã và không dính khói lửa nhân gian mờ ảo đang xoay quanh bên cạnh nàng. Cho dù là Diệp Phàm cũng chưa từng thấy qua nữ tử nào xinh đẹp như vậy, cho dù là Thanh Diệp cũng kém hơn nàng.
Nữ nhân như vậy đơn giản là kỳ tích của chúa sáng thế. Nhưng vẻ chấn động và thưởng thức của Diệp Phàm nhanh chóng biến mất, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cổ của nữ tử trước mắt.
Phần cổ trắng nõn như ngọc, ôn hòa giống như nước, hoàn mỹ động lòng người lại có một chút hoa văn màu đen thần bí càng tôn lên vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Diệp Phàm lập tức bị hoa văn màu đen này thu hút.
Hắn biết hoa văn màu đen này, không chỉ biết, cho dù chết, hắn cũng không quên được, trên cổ Thiên Ma Tử cũng có nó.
Khí thế Diệp Phàm lập tức trở nên hơi lạnh lùng, Tử Nhứ Ngưng nhíu mày. Nàng liều lĩnh đi tới khu tu hành của người khác như vậy là nàng không đúng, nhưng có lẽ là do hoàn cảnh sinh hoạt, nàng ở Chí Tôn học phủ được xem là thiếu niên Chí Tôn, tất cả đều cưng chiều nàng.
Nếu nói Lục Bách Bách là công chúa Lục gia, nàng lại giống như công chúa của cả Thiên Vũ đại lục, tất cả mọi người bên cạnh nàng kể cả Chí Tôn, Thánh Hiền đều rất khách sáo với nàng, bởi vì nàng là con gái của phủ chủ Chí Tôn học phủ.
Cho nên nàng không hề suy nghĩ đã tới khu tu hành của Diệp Phàm, đương nhiên, bây giờ nàng cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng trong khí thế của Diệp Phàm có chút sát ý, đây là điều nàng không ngờ tới. Không nói gì khác, với gương mặt xinh đẹp của nàng, chẳng lẽ Diệp Phàm không nên lấy lòng nàng sao?
- Ngươi làm sao tới đây được?
Diệp Phàm khẽ nói, khí cơ đã phong tỏa Tử Nhứ Ngưng, người này rất có khả năng biết lai lịch của Thiên Ma Tử, hắn mặc kệ người trước mắt này là nữ tử xinh đẹp hay xấu xí. Cái chết của Mộng Vũ vẫn là nỗi đau trong lòng hắn. Hai nghìn đệ tử Thiên Phủ bị huyết tế đều là do Thiên Ma Tử gây ra. Bây giờ cho dù chỉ có một chút tin tức của Thiên Ma Tử, hắn sẽ không bỏ qua.
- Ta tu hành ở khu tu hành số một, cảm nhận được long uy ở đây nên tò mò từ dưới đáy sông qua, ta không phải cố ý, nếu ta làm phiền ngươi tu hành, ta có thể bồi thường điểm cho ngươi.
Mặc dù hơi khó chịu về giọng điệu và sát cơ của Diệp Phàm, nhưng nàng cũng biết mình đuối lý, không khỏi ép xuống sự khó chịu nói.
- Ta không cần ngươi bồi thường điểm.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Vậy ngươi muốn thế nào?
Tử Nhứ Ngưng lập tức nhíu mày nói, khí tức lãnh lùng phát ra. Rõ ràng nếu hắn nói một lời không hợp, nàng sẽ ra tay. Nàng biết rất rõ suy nghĩ của đám nam nhân kia. Mỗi người nhìn thấy nàng đều không có cách nào khống chế được dục vọng trong lòng, bây giờ ở trong tình huống này, đối phương còn có thể làm gì nữa? Không phải là muốn sàm sở nàng sao?
- Ngươi biết Thiên Ma Tử chứ?
Diệp Phàm cao giọng nói.
- Ma Tử...
Tử Nhứ Ngưng nghe vậy không khỏi kinh ngạc kêu lên. Sau đó, nàng nghi nhìn Diệp Phàm, cẩn thận nói:
- Ta không quen.
Diệp Phàm là người nào, tuy đối phương che giấu rất nhanh nhưng vẫn bị hắn nhận ra. Tay phải của hắn cầm Lăng Hư Kiếm, sát cơ lộ rõ trong trong mắt:
- Nói cho ta biết hắn ở đâu, bằng không, ngươi chết!
- Ta nói rồi, ta không biết hắn.
Tử Nhứ Ngưng cao giọng nói, trong đầu không khỏi nhớ tới lời căn dặn của phụ thân nàng: Từ hôm nay trở đi, ở trong trí nhớ của ngươi không có Thiên Ma Tử nữa.
- Tại sao vậy, Ma Tử ca ca làm sao vậy?
- Hắn sẽ làm chuyện hắn phải làm, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của chúng ta, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết hắn có liên quan tới chúng ta. Nhớ kỹ, bất kể thế nào cũng không thể ở nhắc tới Thiên Ma Tử.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết!
- Ta biết!
Mạch suy nghĩ của nàng lập tức bị kéo trở về, sát cơ của Diệp Phàm đã gần như thực chất, giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Muốn lừa ta à? Hoa văn màu đen trên cổ ngươi không khác gì hắn. Sao ngươi có thể không biết hắn được. Hôm nay, ngươi không nói cũng phải nói.
Diệp Phàm rõ ràng không kiên trì nữa, lập tức hóa thành một tia sáng lao về phía Tử Nhứ Ngưng.
Lôi Sát Ngũ Linh Kiếm!
Hắn vừa ra tay là công kích mạnh nhất, rõ ràng Diệp Phàm muốn bắt giữ nàng trong thời gian ngắn nhất.
- Ngươi không phải là đối thủ của ta.
Tử Nhứ Ngưng quát khẽ một tiếng, trường kiếm sau người đồng thời được rút ra khỏi vỏ với tốc độ không ngờ còn nhanh hơn Diệp Phàm. Một kiếm ra, lực hàn băng bùng nổ, cũng là Địa Nguyên giai, hoàn toàn không kém hơn Diệp Phàm.
Keng keng keng!
Hai người đấu qua năm kiếm, Lôi Sát của Diệp Phàm bị hàn băng của Tử Nhứ Ngưng ngăn cản, đồng thời hơi lạnh đáng sợ ăn mòn cơ thể Diệp Phàm. Chỉ có điều lực ngũ hành trong cơ thể Diệp Phàm tùy ý vận chuyển, loại hơi lạnh này đã bị tan rã.