- Vậy không phải là loại thuốc kia sao?
Thượng Quan Thính Vũ nhổ thức ăn trong miệng ra, nhìn về phía Diệp Phàm, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Vẻ mặt ba nàng cũng trở nên phức tạp.
Diệp Phàm nhìn ba người, không khỏi cảm thấy nghẹn lời. Hóa ra các ngươi tưởng ta bỏ thuốc? Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ nghĩ như vậy thì thôi. Ta nói Bắc Cung Tuyết này, trong đầu ngươi nghĩ thế nào vậy?
Từ hoàng cung về đến bây giờ, ta dường như luôn ở cùng với ngươi. Hơn nữa, chuyện ngươi đi theo ra ngoài, Hàn thúc đều biết rõ.
- Sư phụ, sao ngươi có thể làm vậy chứ? Ta là đồ nhi của ngươi đấy.
Bắc Cung Tuyết bĩu môi, uất ức nói.
Diệp Phàm suýt nữa phun ra một ngụm máu. Ngươi nghi ngờ thì cũng thôi, còn nói ra trắng trợn như thế.
- Độc này không phải do ta bỏ.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.
- Không phải ngươi bỏ, nhưng ngươi sớm biết đúng không? Sao ngươi không nhắc nhở chúng ta?
Gương mặt Thượng Quan Thính Vũ ửng đỏ, nàng cảm thấy vui vẻ lại có chút thẹn thùng.
Triệu Linh Nhiên có phần say đắm, nhìn Diệp Phàm nói:
- Ngươi muốn, ta cho ngươi là được rồi, làm như vậy thật xấu xa... Ừ...
Nàng vừa rên một tiếng, Diệp Phàm không khỏi cảm thấy cả người đều mềm nhũn, thầm than thật đúng là yêu tinh. |Hắn đánh ra một đạo nguyên khí, thần văn trong nguyên khí vận chuyển, ba nàng lập tức tỉnh táo lại.
Ngược lại Diệp Quỷ nhìn các nàng với vẻ kỳ lạ, cả người dường như đang cố kìm nén, thật ra không có bất kỳ động tác nào nhưng hơi thở trở nên nặng nề, hai mắt đỏ ngầu, mồ hôi lạnh tuôn ra, nhưng vẫn ngồi trên ghế giống như mọc rễ vậy.
Ba nàng nhìn dáng vẻ của Diệp Quỷ, lập tức sợ hãi, cũng cảm thấy bội phục. Các nàng vẫn còn nhớ tới cảm giác vừa rồi, dường như chỉ qua một lát nữa sẽ hoàn toàn trầm luân. Diệp Quỷ rõ ràng cũng trúng độc, vẫn cắn răng kiên trì.
Diệp Phàm cũng không vội giải độc cho Diệp Quỷ. Thằng nhóc này mỗi ngày ngoại trừ giết người chính là luyện võ, cũng nên cho hắn biết con người vẫn phải có dục vọng.
Ba nàng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Phàm, lại không biết khuyên bảo thế nào. Khoảng ba phút sau, Diệp Phàm đánh ra một đạo linh lực, sắc mặt Diệp Quỷ mới chậm rãi trở lại bình thường, trên người ướt sũng mồ hôi.
Nhưng ý chí này khiến cho ba nàng xúc động.
Diệp Phàm cười ôn hòa:
- Tam đệ, cảm giác thế nào? Lần sau đi Văn Hương Thức Nhân, có hứng thú tìm một người không.
Diệp Quỷ nghe vậy, sắc mặt không hề dao động, chỉ cắm cúi ăn, không sợ trúng độc nữa, Diệp Phàm không khỏi nghẹn lời, đánh ra nguyên lực vào các món ăn, chỉ giữ lại một món ăn dự phòng, còn lại hoàn toàn tinh lọc độc tố trên các món ăn khác.
Đồng thời, hắn cũng giải độc tố trong cơ thể Diệp Quỷ.
- Rốt cuộc là ai ra tay với chúng ta? Không được, ta muốn tìm ông chủ Túy Tiên Lâu.
Triệu Linh Nhiên tức giận nói.
Bắc Cung Tuyết nhăn nhó nhìn các món ăn trước mặt. Lúc tới đây, nàng đã đói bụng rồi, nhưng lại không thể ăn các món này.
- Ăn đi, ta đã giải độc, chỉ trừ đĩa này.
Diệp Phàm nhìn Bắc Cung Tuyết không khỏi cười nói. Ba nàng nghe vậy, nửa tin nửa ngờ ăn thứ.
- Ai ra tay với chúng ta à? Tất nhiên không phải Túy Tiên Lâu. Nhưng Túy Tiên Lâu cũng không tránh khỏi liên quan. Mục đích của đối phương rõ ràng không phải để giết chúng ta, chứng minh đối phương biết thân phận của các ngươi.
- Bọn họ không dám mạo phạm Sở Hoàng, lại muốn mượn tay Sở Hoàng giết ta, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có gia tộc Đông Hoàng và Lâm gia có khả năng cao nhất. Lần này, gia tộc Đông Hoàng xảy ra chuyện mất mặt như vậy, bây giờ ước gì mọi người đừng chú ý tới gia tộc bọn họ.
- Sao bọn họ có thể làm ra loại chuyện này. Dù sao một khi chuyện này xảy ra, Sở Hoàng nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Nhà bọn họ lại bị nhị đệ, tam đệ của ta lấy đi ta tiêu chuẩn tới tham dự đại hộ tuyển đệ tử, bọn họ bị tình nghi nhất.
Diệp Phàm phân tích:
- Nếu ta là gia tộc Đông Hoàng, lúc này tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
- Thế thì chỉ còn lại Lâm gia.
- Chúng ta mau bắt người Túy Tiên Lâu tới tra hỏi.
Bắc Cung Tuyết không nhịn được nói.
- Người đã sớm chết rồi, bây giờ muốn tra hỏi cũng không tra hỏi được. Những gia tộc lớn này làm việc, sao có thể để cho ngươi nắm được điểm yếu.
- Vậy chúng ta giữ món ăn này lại làm gì?
Bắc Cung Tuyết vừa dứt lời, tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm nghe vậy cười không nói. Diệp Tàn liếc nhìn ba nàng, nói:
- Tất nhiên để ăn cơm chùa.
Ba nàng lập tức nghẹn lời. Suy nghĩ của ba huynh đệ này đúng là đủ kỳ lạ.
Một đoạn nhạc đệm trôi qua rất nhanh, mấy người lại hàn huyên. Bắc Cung Tuyết là người hay tò mò, đưa ra đủ loại vấn đề. Thượng Quan Thính Vũ lại là tài nữ, nói chuyện với Diệp Tàn rất vui vẻ.
Diệp Quỷ chỉ lo ăn uống, đôi mắt đẹp của Triệu Linh Nhiên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, thỉnh thoảng uống một chén với hắn.
- Diệp công tử, ta có chuyện vẫn rất tò mò.
Triệu Linh Nhiên hỏi.
- Mời Triệu cô nương cứ nói.
- Ngươi không có thù oán với Triệu Quang Địch chứ?
- Hoàn toàn không có thù oán gì! Sao cô nương lại hỏi vậy?
- Vậy tại sao hôm nay ngươi ra tay hung ác với Triệu Quang Địch?
- Không phải Tuyết Nhi nói phải hung hăng trừng trị hắn sao?
Diệp Phàm hơi nghi ngờ.
-...
- Có vấn đề gì à?
- Sư phụ, ngươi đúng là người thành thật...
...
Mượn một đĩa thức ăn, đám người Diệp Phàm thành công ăn cơm chùa một lần. Cảm giác này làm ba nàng hưng phấn, đồng thời đầu bếp của Túy Tiên Lâu Vương Quý mất tích, tất cả giống như Diệp Phàm dự đoán.
Sau khi từ biệt Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ, ba người Diệp Phàm dẫn theo Bắc Cung Tuyết đi một chuyến tới Văn Hương Thức Nhân, nhận lấy đồ hắn muốn mua.
Lúc trở lại Mặc Vương Phủ, Diệp Phàm căn dặn hạ nhân thu xếp chỗ ở cho Bắc Cung Tuyết xong, ba người Diệp Phàm trở lại tiểu viện của mình bắt đầu tu luyện.
Diệp Phàm còn đặc biệt đi tìm hai mươi sáu người Phong Vân, bắt đầu dạy cho bọn họ những kiến thức liên quan tới thích khách ám sát, sáu giác quan của hộ vệ, độc dược, giải dược vân vân.
Buổi tối, Diệp Phàm bắt tay vào luyện đan dược, mãi đến sáng sớm hôm sau, mới chế luyện xong đan dược cần thiết.
Hắn tắm rửa trong sự hầu hạ của Vân Nhất và Vân Lục. Hai nàng đỏ mặt trong cả quá trình. Diệp Phàm không yêu cầu hai người phải như vậy, nhưng hai người vẫn kiên trì.
Các nàng biết rất rõ, chỉ khi một người thể hiện ra giá trị của mình, mới có tư cách hưởng thụ sự bồi dưỡng của người khác, thần phục là một loại giá trị, giết người là một loại giá trị, đồng thời hầu hạ người cũng là một loại giá trị.
Mặc dù Diệp Phàm không có yêu cầu về phương diện kia, nhưng nếu là thị nữ, các nàng sẽ thực hiện trách nhiệm của mình. Đây chính là nguyên tắc xử sự của các nàng, đồng thời Diệp Phàm coi trọng các nàng còn không phải vì phần nguyên tắc này sao?
Diệp Phàm không yêu cầu hai nàng cởi áo. Dù sao hắn cũng không có thói quen trần truồng trước mặt nữ nhân. Diệp Phàm mặc quần áo luyện công, trở lại trong sân, chia đan dược tu luyện cho đám người, bảo bọn họ cố gắng tu luyện. Sau đó hắn đi tìm Diệp Quỷ và Diệp Tàn.
Lúc này, Diệp Quỷ và Diệp Tàn đang tu luyện. Nhìn thấy Diệp Phàm đến, bọn họ thu công, đi tới bên cạnh hắn.
Diệp Phàm lấy ra hai viên đan dược:
- Hai viên đan dược này tên là Sinh Cực Mệnh Hồn Đan, dùng viên đan dược này có thể mở rộng gấp đôi đan môn của các ngươi, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp đôi, mức độ nguyên lực ngưng luyện cũng được tăng gấp đôi!
- Nhưng sau khi dùng viên đan dược này, bởi vì cải tạo đan môn, các ngươi không chỉ phải chịu sự đau đớn cực kỳ đáng sợ, hơn nữa sơ ý một chút, thân thể sẽ trực tiếp nổ tung mà chết.