Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nhìn về phía hình ảnh bốn món đồ do Tích Đình gửi tới, trong lòng lập tức chấn động, sau đó không có cách nào kìm chế được sự vui mừng.
Vân Kiên Thạch, Bách Linh Thủy Liên, Hồng Hoang Chi Viêm, Bách Mộc Hồn Tâm, đây tuyệt đối là thứ Diệp Phàm cần nhất bây giờ. Chỉ cần nắm giữ bốn món đồ này, lực ngũ hành của hắn có thể đạt tới Địa Nguyên cảnh, thực lực của hắn sẽ tăng lên gấp vài lần.
Đáng tiếc chỉ có một đêm, hắn không có cách nào luyện hóa tất cả, bằng không sẽ càng nắm chắc hơn khi đối phó với Thu Nguyệt.
Nhưng Diệp Phàm khẽ nhíu mày, đối phương chưa từng quen biết hắn, tại sao lại giúp hắn như vậy? Diệp Phàm không phải là thanh niên trẻ tuổi không có tầm mắt. Bốn món đồ này mỗi cái đều chí bảo, không có khả năng xuất hiện trên bảng danh sách đổi của học phủ...
Bây giờ nó dễ dàng xuất hiện ở trước mặt hắn như vậy, khiến Diệp Phàm không khỏi cẩn thận. Chẳng lẽ đối phương điều tra ra được tổng số Vạn Niên Khổ Tủy của mình?
Nếu cường giả Chí Tôn thật sự nhằm vào hắn, hắn không có năng lực phản kháng, nhưng trước mắt nếu bảo hắn đi tìm chí bảo này, may mắn cũng phải mất mấy năm, bảo hắn từ bỏ à, sao có thể?
Nhát gan thì chết đói lớn mật chết no, cho dù có mạo hiểm, Diệp Phàm cũng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Hắn cao giọng nói:
- Không thành vấn đề!
Không thành vấn đề?
Tích Đình sốc. Không phải ngươi nói ngươi chỉ có sáu bình sao? Có dám nói thật không?
Còn nữa, ta là cường giả Chí Tôn, ngươi hiểu không? Tài không thể để lộ, ngươi không quan tâm à? Mang ngọc có tội, ngươi không quan tâm à? Sao ngươi to gan vậy?
Tích Đình bất đắc dĩ nhìn Thu Nguyệt, trên mặt Thu Nguyệt đầy vẻ đắc ý, dường như đang nói: Xem đi, ta nói thằng nhóc này là một kẻ dám liều mạng mà.
Giao dịch rất đơn giản, truyền tống vật phẩm cho nhau qua huy hiệu, mười lăm bình Vạn Niên Khổ Tủy không đáng kể đối với Diệp Phàm, lần này có thể đổi được nhiều thứ như vậy, có thể nói là tiền tài từ trên trời rơi xuống.
Hắn hăng hái bỏ những bảo vật này vào trong đan điền. Nhưng vào lúc này, có tiếng gõ cửa vọng tới.
Diệp Phàm vung tay lên, cửa phòng tự động mở ra. Thu Thủy Nhi nhìn Diệp Phàm ngồi ở phía xa, nghi nhìn cánh cửa này, rõ ràng không biết cánh cửa này làm sao có thể tự động mở ra.
- Cô cô ta vừa truyền tin tức tới cho ta, gần đây nàng có chút việc cần rời khỏi học phủ một tháng, chuyện so đấu của các ngươi sẽ hoãn lại sau một tháng.
- Một tháng? Được, ta biết rồi, cảm ơn.
Diệp Phàm vui mừng, thật đúng là buồn ngủ gặp manh chiếu. Nhưng sao mình có cảm giác thuận lợi như vậy...
Thu Thủy Nhi nhìn Diệp Phàm, lắc đầu với vẻ thương hại, chậm một tháng bị ngược mà thôi, có cần cao hứng như thế không? Ngươi cũng đâu có thể tránh được.
Sau khi Thu Thủy Nhi truyền xong tin tức liền rời đi. Diệp Phàm thu dọn đồ xong, ra ngoài gõ cửa phòng của Hoa Vũ Vân.
Hoa Vũ Vân mặc trang phục ôm sát người nhanh chóng ra mở cửa, mơ mơ màng màng nhìn Diệp Phàm, dáng người như ma quỷ khiến huyết mạch người ta căng lên, lộ ra sức hấp dẫn kinh người khiến Diệp Phàm ngây ra nhìn.
Hoa Vũ Vân rõ ràng còn chưa quen với cuộc sống có Diệp Phàm ở đây, đột ngột phát ra một tiếng hét kinh hãi, vội vàng đóng cửa phòng lại. Từng tiếng động khẽ vang lên. Sau đó cửa phòng được mở ra, Hoa Vũ Vân đã mặc xong quần áo, mặt hơi đỏ nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng xấu hổ, xách Đại Đế vẫn đang ngủ say ra:
- Ta có việc phải rời khỏi đây một tháng, trong khoảng thời gian này có thể làm phiền ngươi chăm sóc cho nó được không?
Diệp Phàm muốn đi tu hành, với tính tình của Đại Đế tất nhiên sẽ thấy buồn chán, cho nên Diệp Phàm cũng không định dẫn nó đi theo.
- Hả, ngươi muốn rời đi một tháng à?
Hoa Vũ Vân kinh ngạc nói, sau đó cao giọng nói:
- Diệp Phàm, nếu thật sự không được, ngươi bảo Thủy Nhi tỷ tỷ đi nói với viện trưởng một tiếng, cho dù viện trưởng áp chế tu vi xuống Cương Thể cảnh, ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng, huống gì là áp chế xuống Hợp Thánh nhất trọng, chịu thua không mất mặt.
- Ngươi không đáng để trốn tránh như vậy.
- À, viện trưởng có việc phải rời đi một tháng, cuộc chiến giữa ta với nàng sẽ hoãn lại một tháng sau.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi giải thích. Nói đùa, chiến đấu này là hắn cầu còn không được, phải trốn tránh sao?
Sợ rằng ngơi không biết danh hiệu vua toàn năng của ca thôi. Đây chính là cơ hội tuyệt vời để học trộm võ kỹ Thánh cấp, cho dù bị hành hạ, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
- A, như vậy à? Vậy ngươi cứ giao Đại Đế lại cho ta.
- Cảm ơn, đây là linh quả và thiên tài địa bảo nó ăn trong một tháng tới. Ngươi không thể đưa cho nó trong một lần, nếu không nó có thể ăn hết chỉ trong mấy ngày.
Diệp Phàm cười nói, sau đó lấy ra chiếc nhẫn chứa vật giao cho Hoa Vũ Vân.
Hoa Vũ Vân nghe vậy nhận lấy chiếc nhẫn chứa vật, nguyên lực chuyển động, lúc này kinh ngạc kêu lên:
- Hả, sao có thể nhiều như vậy? Mỗi tháng nó đều sẽ ăn nhiều tài nguyên như vậy sao?
- Diệp Phàm, bản thân ngươi tu hành cần không ít tài nguyên, cũng không thể rộng rãi với linh sủng như vậy được.
- Nó không có khả năng là linh sủng của ta, nó là đồng bạn của ta. Ngươi yên tâm đi, ta có rất nhiều tài nguyên, nếu lúc nào ngươi thiếu tài nguyên, có thể tìm ta mượn.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói. Hoa Vũ Vân nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng là đệ tử thiên tài của Thiên Trì, sao có thể sẽ thiếu tài nguyên được. Nếu nàng cũng thiếu tài nguyên, Diệp Phàm cũng chẳng thể cho mượn nổi. Nhưng nàng sẽ không nhiều lời.
Diệp Phàm tùy tiện nói vài câu, sau đó từ biệt rời đi.
Vạn Đạo học phủ tất nhiên có phòng tu luyện đơn. Diệp Phàm muốn luyện hóa những vật này thì không thể làm ở viện của mình. Lúc này hắn cũng không tiếc nguyên thạch, đi tới khu tu luyện cao cấp nhất trong Vạn Đạo học phủ.
Diệp Phàm bước vào đại sảnh cho thuê khu tu luyện, khu tu luyện trong kém nhất là một gian phòng tương đối đầy đủ nguyên khí nhưng không vững chắc, ở bên trong không thể tu luyện võ kỹ. Tốt hơn sẽ là một đại viện riêng, không chỉ có nguyên khí vô cùng dồi dào, còn có người chịu trách nhiệm một ngày ba vữa cơm.
Cao cấp nhất là một số khu tu hành ở trên Vạn Đạo Sơn. Những khu tu hành này được dùng trận pháp ngăn cách, mỗi nơi đều có nguyên khí rất dồi dào, đồng thời có sẵn tính bảo mật rất tốt. Khu tu hành càng gần với đỉnh núi tất nhiên càng yên tĩnh hơn, hoàn cảnh càng tốt hơn. Dù sao hoàn cảnh tu hành tốt có đôi khi có thể làm cho người dễ giác ngộ hơn.
Diệp Phàm trực tiếp loại bỏ các khu tu hành cao cấp phía dưới, trực tiếp tìm khu tu hành phía trên. Mười khu tu hành đứng đầu rất đắt tiền, một ngày tốn một vạn điểm trở lên. Khu tu hành số một còn một ngày tốn năm vạn điểm.
Tuy Diệp Phàm có nhiều điểm cũng không lãng phí được như thế, lúc này cẩn thận sàng lọc, mỗi khu tu hành phía trước đều có đặc điểm riêng, ngoại trừ khu tu hành số một đã có tu sĩ, khu tu hành còn lại đều không có người.
Dù sao giá quá đắt, loại tu hành này hoàn toàn là lãng phí tài nguyên.
Khu tu hành từ số hai đến số chín, chỉ có trong khu tu hành thứ hai nắm giữ trận pháp ngũ hành, đồng thời nắm giữ nguyên mạch ngũ hành kỳ lạ, rõ ràng rất thích hợp với Diệp Phàm.
Một ngày hai vạn điểm, một tháng chính là sáu mươi vạn điểm, thật sự quá khủng khiếp, Diệp Phàm hơi đau lòng, nhưng vì có thể hoàn toàn nắm giữ lực ngũ hành trong vòng một tháng, tiêu chút điểm như vậy cũng đáng.
Diệp Phàm dùng ít linh đan và linh khí không cần đến thậm chí còn có một linh khí có tính trưởng thành mới đổi được sáu mươi vạn điểm. Hắn thầm nghĩ ngồi không có thể ăn rỗng núi. Chờ lần này xuất quan, mình phải nghĩ một vài cách kiếm điểm. Dù sao dưới tình huống không thể tùy tiện đổi Vạn Niên Khổ Tủy, hắn cũng không tính là giàu có.
Diệp Phàm nhận lấy lệnh bài khu tu hành số hai, trực tiếp đi về phía Vạn Đạo Sơn.