Vô Địch Thiên Đế

Chương 522: Thiên yêu nhãn

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm nói một câu này chính là bốc thuốc đúng bệnh. Thu Nguyệt rõ ràng cũng không muốn thật sự trở thành một trưởng giả. Loại hành vi này của Diệp Phàm là xem nàng như một người trẻ tuổi.

Nếu đổi lại thành người khác, Diệp Phàm đã chọc giận người ta. Nhưng đối với tính cách thay đổi thất thường như Thu Nguyệt, nàng không chỉ không tức giận, trái lại còn rất vui mừng, đôi mắt to mê người nhìn Diệp Phàm, trên người lộ ra vẻ cám dỗ.

- Nhóc con, ta có phần thích ngươi rồi đấy.

Thu Nguyệt dịch sát lại gần Diệp Phàm, hơi thở như mùi hoa lan nói.

Diệp Phàm lập tức động tâm, người phụ nữ này tốt xấu gì cũng là một người có tu vi Thánh Hiền cảnh, lực lượng dục niệm này có thể phát sinh áp chế đối với hắn, vấn đề là nàng hoàn toàn không biết cách thu lại, nếu đổi thành người có thần hồn không mạnh như hắn, chỉ sợ đã sớm mất đi lý trí.

Thu Nguyệt kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, nàng không ngờ Diệp Phàm chỉ là một tu sĩ Cương Thể cảnh, ở dưới tình huống nàng cố ý sử dụng lực lượng dục niệm, hắn vẫn có thể khống chế được tâm thần, không đón ý nói đùa với nàng. Thu Nguyệt ngồi đối diện Diệp Phàm, dịu dàng nói:

- Tư chất của ngươi thật sự không tệ, ngươi tới Vạn Đạo học phủ ta là vì món đồ kia sao?

món đồ kia?

Diệp Phàm sửng sốt, ngoài mặt ung dung nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ Vạn Đạo học phủ này còn có thứ gì tốt sao? Thứ có thể làm cho Thu Nguyệt chủ động nhắc tới, sợ rằng rất tốt. Nếu nàng nói ra cũng đại biểu cho mình có cơ hội.

Nghĩ tới đây, Diệp Phàm cười nói:

- Viện trưởng thật tinh mắt, mục đích chủ yếu của ta tới đây chính là món đồ đó.

- Ngươi chỉ dựa vào thiên phú thì không thể nhận được vật này, ngươi cần phải giúp ta làm vài chuyện.

Thu Nguyệt nghe vậy trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là vậy, lúc này nói ngay vào điểm chính.

- Viện trưởng xin cứ phân phó.

- Viện trưởng của năm đại học phủ chúng ta mỗi năm đều đánh cược một lần. Mỗi người dẫn theo một đệ tử tiến hành so đấu, bốn đại học phủ khác đều có một vài nhân tà nghịch thiên, duy nhất chỉ có Vạn Đạo học phủ ta mỗi năm đều không lấy ra được yêu nghiệt gánh vác cờ lớn. Nếu ngươi có thể giúp ta đánh bại ba đại học phủ khác, ta cho ngươi một cơ hội luyện hóa Thiên Yêu Nhãn.

Thiên Yêu Nhãn!

Ánh mắt Diệp Phàm chợt nghiêm lại, không khỏi mừng như điên nhưng vẫn cố kìm chế. Chỉ có điều Thu Nguyệt là người nào, trong lòng nàng lập tức có một dự cảm xấu, dường như mình bị thằng nhóc này tính kế.

- Có phải ngươi không biết gì về Thiên Yêu Nhãn?

Ánh mắt Thu Nguyệt trở nên nguy hiểm.

Diệp Phàm lập tức biết được tình hình không ổn, thoáng mỉm cười:

- Biết, ta đương nhiên biết rồi. Viện trưởng, cứ quyết định như vậy đi. Lúc nào so đấu vậy? Bây giờ sao?

Có một viện trưởng tính tình kỳ lạ cũng không hoàn toàn tệ, ít nhất có thể vì một việc nhỏ mà để hắn tiếp xúc với vật nghịch thiên như Thiên Yêu Nhãn.

- Bây giờ so tài? Ngươi nghĩ thật hay, với thực lực của ngươi bây giờ đi tới để ta mất mặt sao? Chín tháng sau, ta cần tu vi của ngươi đạt tới Siêu Phàm cảnh ngũ trọng trở lên, lực chiến đấu có thể tương đương với Hợp Thánh cảnh cửu trọng, bằng không ngươi không có tư cách thay ta ra đánh.

Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi cao giọng nói. Đến lúc đó ra sân đều là thiên tài Hợp Thánh cảnh, Diệp Phàm biểu hiện ra chiến lực rất khủng khiếp, cho nên nàng cảm thấy Diệp Phàm có cơ hội đánh một trận, nhưng nếu thậm chí còn chưa đạt tới Siêu Phàm ngũ trọng, vậy căn bản không cần đánh nữa.

- Chín tháng?

Diệp Phàm nghe vậy nụ cười trên mặt chậm rãi biến mất. Chín tháng đạt tới Siêu Phàm ngũ trọng, đây tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, nhưng nghĩ đến Thiên Yêu Nhãn, Diệp Phàm cao giọng nói:

- Viện trưởng, con người không thể sống nếu không giữ chữ tín, chúng ta một lời đã định.

- Ha ha ha, nhóc con, ngươi còn sợ ta đổi ý sao? Thu Nguyệt ta nói được thì làm được. Nhưng ta nói trước, ta sẽ không có bất kỳ trợ giúp nào cho việc tu hành của ngươi. Vạn Đạo Các không giảng bài, ngươi tự nghĩ cách đi nghe võ tu các khác giảng đạo đi. Thiên tài không cần sư phụ, hi vọng ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng.

Thiên tài không cần sư phụ? Thật đúng là lý luận kỳ lạ, nhưng Thu Nguyệt nói ra câu này lại chẳng có gì là lạ nữa. Đương nhiên, Diệp Phàm quả thật không cần sư phụ gì, lúc này cao giọng nói:

- Không cần viện trưởng cho ta bất kỳ trợ giúp nào, nhưng hoàn cảnh Vũ Anh Viện không thích hợp cho ta tu hành, ta có thể...

- Không được, ta có thể lấy ra Thiên Yêu Nhãn, chẳng lẽ còn không thể giám sát ngươi tu hành sao? Không chỉ có vậy, trong lúc ngươi thu được Thiên Yêu Nhãn, ngươi không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của ta, nhớ kỹ, là bất kỳ yêu cầu nào đấy nhóc con.

-...

Diệp Phàm nghe vậy lập tức nghẹn lời, quả nhiên, làm sao có thể dễ dàng nhận được loại vật Thiên Yêu Nhãn này chứ? Nhưng một khi thu được Thiên Yêu Nhãn, hắn có thể luyện đồng thuật của mình, đồng thuật là thứ mạnh tới mức nào?

Đồng thuật của Diệp Tàn làm cho Diệp Phàm hâm mộ đã lâu, bây giờ Thiên Yêu Nhãn ở ngay trước mặt hắn, hắn có thể từ chối được sao?

Vấn đề là bất kỳ yêu cầu gì...

- Nếu không vi phạm đạo nghĩa thì ta có thể đồng ý.

Diệp Phàm châm chước nói, dù sao bảo hắn đi làm một số chuyện trộm gà trộm chó, hắn tuyệt đối không làm.

- Ha ha ha, ở trước mặt Thiên Yêu Nhãn còn có thể bình tĩnh nói điều kiện với ta như vậy sao? Được, ta đồng ý, nhưng quyền giải thích đạo nghĩa ở trên tay ta, nếu ta cho rằng không vi phạm đạo nghĩa, ngươi lại không làm, hừ hừ, Thiên Yêu Nhãn kia ngươi sẽ không phần.

Điều này có khác gì không đồng ý? Diệp Phàm chán nản phỉ nhổ nhưng còn gật đầu nói:

- Một lời đã định.

- Một lời đã định, đúng rồi, ta chỉ cho ngươi một lần cơ hội luyện hóa Thiên Yêu Nhãn, nếu ngươi không thể luyện hóa nó, vậy không trách được ta.

- Đó là chuyện tất nhiên, nhưng viện trưởng, ta có thể đổi Vũ Anh Viện được không? Ở đó, ta không thể dốc sức tu hành, hẳn ngươi cũng biết chuyện ban đêm hôm trước chứ?

- A, ngươi muốn nói tới chuyện cởi truồng chạy ra ngoài sao?

-...

- Trên người ngươi còn không ít bí mật đâu. Vậy ngươi muốn thế nào?

- Ta cần trang phục đạo khí.

- Ngươi nghĩ thật hay. Loại đạo khí này có thể gặp không thể cầu, học phủ cũng không đổi, hậu bối của ta cũng cần, không thể cho ngươi.

- Viện trưởng hiểu nhầm, ta muốn viện trưởng ra mặt, nhờ Luyện Khí Sư cao nhất trong học phủ luyện giúp ta một bộ. Ta có nguyên liệu, là da của Cực Sát Mãng hai đầu.

- Cực Sát Mãng hai đầu? Thứ này ở sâu bên trong dãy núi Thiên Thú, cho dù là ta cũng không dám tùy tiện bước vào đó săn giết, ngươi làm sao có thể có được? Nếu quá rách nát sẽ không có cách nào luyện thành đạo khí được.

- Nó vẫn hoàn chỉnh, ta giết chết ở Đế Lâm.

Diệp Phàm giải thích.

- Ngươi giết chết?

Thu Nguyệt sửng sốt, sau đó đứng lên, cẩn thận quan sát Diệp Phàm, cao giọng nói:

- Ta có thể đứng ra nhờ người giúp ngươi, nhưng có một điều kiện, ta áp chế tu vi xuống Hợp Thánh cảnh nhất trọng, ngươi đánh với ta một trận, nếu ngươi thắng, ta sẽ đứng ra, nếu ngươi bại, ngươi phải tự nghĩ cách.

Thu Nguyệt nói xong, áp chế thực lực ở Hợp Thánh cảnh. Diệp Phàm không khỏi than thở. Đạo khí cũng không phải dễ nhận được như vậy sao?

Thu Nguyệt áp chế thực lực ở Hợp Thánh cảnh nhất trọng tất nhiên còn mạnh hơn với Cực Sát Mãng hai đầu ở Hợp Thánh tam trọng nhiều, dù sao Thu Nguyệt cũng không nói mình sẽ hạn chế võ kỹ, một cường giả Thánh Hiền không chỉ nắm giữ một võ kỹ Thánh cấp cao cấp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)