Phụt.
Không phải chém rách mà là trực tiếp phá hỏng, con bài chưa lật cuối cùng của Uông Xung biến mất, ở giữa ranh giới sống và chết, sắc mặt hắn tái nhợt, lớn tiếng nói:
- Ta là người của Uông gia, ngươi không thể giết ta.
- Người sỉ nhục Thiên Phủ ta, cho dù là thần, ta cũng giết!
Giọng nói lãnh đạm của Diệp Phàm vang lên, lôi quang lập tức hiện lên, trong lòng các đệ tử đều nặng nề, hắn thật sự dám giết sao?
Ầm!
Nguyên lực Diệp Phàm trực tiếp nổ tung, cả người bay ngược, đứng ở phía xa.
Đồng thời, một bóng người xinh đẹp quyến rũ xuất hiện trước mặt Uông Xung đã bị dọa cho vỡ mật, nàng nhìn Diệp Phàm, đôi mắt quyến rũ kia giống như biết cười, dịu dàng nói:
- Nhóc con, bên trong học phủ không thể giết người.
Sát khí Diệp Phàm chậm rãi giảm xuống. Thu Nguyệt đã tới, hắn tất nhiên không có khả năng giết chết Uông Xung, Thiên Địa Thông Linh được hủy bỏ, nguyên lực dày đặc đến mức dường như đã trở thành thực chất lập tức tiến vào trong cơ thể hắn, thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng giờ phút này, không ai còn cảm thấy Diệp Phàm nhu nhược nữa.
Nếu vậy, tại sao lúc trước hắn muốn đáp ứng yêu cầu của Uông Xung? Chẳng lẽ, hắn thật sự không muốn ở trong Vũ Anh Viện?
Lúc này, đám người Thu Thủy Nhi rõ ràng không nghĩ tới việc này, Diệp Phàm khiến các nàng bị đả kích quá lớn. Không chỉ các nàng, ngay cả Thu Nguyệt cũng bị Diệp Phàm dọa cho sợ rồi. Nếu vừa rồi nàng tới chậm một giây, Uông Xung đã chết ở dưới kiếm của Diệp Phàm. Thật khủng khiếp, không ngờ thằng nhóc này đánh nổ được cấm khí hộ thể.
Xem ra mình vẫn còn đánh giá hắn quá thấp.
Thiếu niên Chí Tôn sao? Hoặc là… mạnh hơn?
- Chiến đấu vì chuyện gì?
Thu Nguyệt nhìn về phía Thu Thủy Nhi nói. Lúc này Thu Thủy Nhi kể rõ đầu cuôi sự việc, trong đó thậm chí có một vài lời bênh vực Diệp Phàm, làm Diệp Phàm hơi kinh ngạc. Đương nhiên, Thu Thủy Nhi cũng không phải có thiện cảm với Diệp Phàm hơn. Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ có thể xem như mới quen biết.
Nàng chẳng qua cảm thấy mình không thể quá đắc tội một thiên tài như vậy. Nếu không Diệp Phàm thật sự tức giận rời khỏi Vạn Đạo học phủ, sẽ là tổn thất cho Vạn Đạo học phủ.
Nếu là trước, Thu Nguyệt quả thật không quá để ý tới suy nghĩ của Diệp Phàm. Nhưng bây giờ, không thể không nói, Thu Nguyệt rất động tâm trước tư chất của Diệp Phàm. Tuy giữa mấy đại học phủ không mấy khi tranh đấu, nhưng thỉnh thoảng vẫn có học phủ khác dẫn theo đệ tử lấy danh nghĩa so tài để khiêu chiến. Trình độ bình quân của Vạn Đạo học phủ không kém, nhưng không có người gánh vác cờ lớn.
Diệp Phàm rõ ràng có thể trở thành người như vậy.
- Uông Xung, học phủ không cho phép giết chóc, cũng không cho phép đệ tử tùy tiện sỉ nhục người khác. Ta có biết một số chuyện của Thiên Phủ, Diệp Phàm từ Thiên Phủ đi ra, chỗ đó giống như nhà của hắn, ngươi làm thế thật sự quá đáng rồi, xin lỗi đi.
Thu Nguyệt nói thẳng.
Uông Xung nghe vậy gương mặt càng tái nhợt. Nhưng nghĩ đến Diệp Phàm vừa suýt giết chết hắn, hắn cũng không cao ngạo như lúc trước nữa, lúc này chắp tay nói với Diệp Phàm:
- Xin lỗi.
Diệp Phàm nghe vậy hừ lạnh một tiếng:
- Lần sau giữ mồm miệng của mình sạch sẽ một chút. Không phải lần nào cũng có người tới cứu ngươi đâu.
Rõ ràng Diệp Phàm không phải là người tốt tính, lời xin lỗi này không thể làm cho hắn thay đổi thái độ, nhưng hắn hiểu rõ mình không thể giết Uông Xung nên không tính toán nhiều, tính toán cũng vô dụng.
- Được, tất cả đi xuống đi, nên làm gì thì làm. Nhóc con, đi với tỷ tỷ.
Thu Nguyệt nháy mắt với Diệp Phàm rồi dùng tay phải nắm lấy cổ áo của Diệp Phàm, mang theo hắn bay về phía xa.
Diệp Phàm thậm chí còn không kịp phản kháng, đã bị Thu Nguyệt mang đi, trong lòng thầm cảm thấy bất đắc dĩ. Viện trưởng này đã hơn một trăm tuổi, có thể chú ý tới ảnh hưởng không?
Nàng còn nói hai chữ 'Tỷ tỷ' này... còn thật sự dám nói nữa...
Nhưng người tu võ đạt tới Thánh Hiền có tuổi thọ ít nhất nghìn năm, một người một trăm năm mươi tuổi quả thật vẫn rất trẻ. Có người nói sau khi bọn họ thành tiên, tuổi thọ càng lâu hơn. Đến khi đó, tuổi tác không có ý nghĩa nữa, vì vậy Thu Nguyệt tự xưng là tỷ tỷ, Diệp Phàm cũng không cảm thấy buồn nôn.
Điều này liên quan tới kiến thức của một người. Diệp Phàm đã từng đứng ở độ cao như vậy, cho nên hắn hiểu rõ một trăm năm mươi tuổi có ý nghĩa thế nào đối với cường giả.
Diệp Phàm bị Thu Nguyệt nắm lấy, cũng không giãy giụa. Tuy hành vi của yêu nữ này khiến người ta đoán không ra, vừa chính vừa tà, nhưng dáng vẻ thật sự không nói được lời nào, nhất là trên người nàng có tính cách ngả ngớn, bằng không nàng hấp dẫn như vậy còn tu hành lực lượng dục niệm, nam nhân bình thường khó có thể kìm chế.
- Nhóc con che giấu rất sâu, vào trong phòng tỷ tỷ với tỷ được không?
Thu Nguyệt nhìn thấy Diệp Phàm có vẻ bình tĩnh, không khỏi trêu ghẹo.
- Viện trưởng, ta là người có nguyên tắc.
Diệp Phàm nghe vậy 'nghiêm trang' nói.
- Ồ, nguyên tắc gì?
- Muốn tới cũng là ngươi tới trong phòng ta, đi trong phòng ngươi là không được, ta là nam nhân.
- Ha ha ha, ta còn tưởng ngươi muốn từ chối. Đây là nguyên tắc của ngươi sao?
- Tất nhiên, đây là nguyên tắc của ta.
Diệp Phàm gật đầu nói.
- Nhóc con còn nghĩ thật hay, người trẻ tuổi đúng là ngông cuồng, nếu không phải ngươi quá nhỏ tuổi, có lẽ ta sẽ thật sự phát sinh chút gì đó với ngươi đấy.
Thu Nguyệt nói xong cười càng thêm quyến rũ, tốc độ của hai người rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến viện của Thu Nguyệt.
- Ngồi đi!
Thu Nguyệt chỉ vào một băng đá, tùy ý nói.
Diệp Phàm không khách khí ngồi xuống. Hắn thấy trên bàn còn có linh trà loại tốt nhất đã pha. Rõ ràng Thu Nguyệt đang ngồi uống trà trước khi đi ngăn cản hắn giết Uông Xung.
Diệp Phàm ngồi ở trên băng đá, thấy trên cốc trước mặt còn có chút nước màu trong suốt, không cần phải nói, cái cốc này là do Thu Nguyệt uống. Hắn đặt cái cốc này về phía đối diện, lấy ra một cái cốc mới và rót đầy linh trà, không khách khí uống.
- Nhóc con, ngươi cũng thật không khách sáo. Nhưng cốc này là ta đã uống, ngươi không muốn uống sao?
Thu Nguyệt ngồi ở trước mặt Diệp Phàm, đôi mắt quyến rũ chớp chớp, liếm đôi môi hồng dụ dỗ. Trong lòng Diệp Phàm dường như có hơi nóng bốc lên, thầm nghĩ đúng là một yêu tinh, rõ ràng lực lượng dục niệm của nàng đã phần nào ảnh hưởng tới mình.
- Viện trưởng, ngươi gọi ta qua chung quy không phải vì câu dẫn ta chứ?
- Nhóc con, ta là viện trưởng cao quý, ngươi chẳng qua là một đệ tử, sao nói chuyện không đúng mực như vậy?
- Ta vừa đến học phủ đã bị viện trưởng nhằm vào, chẳng lẽ trong lòng ta không nên khó chịu sao? Mặt khác, viện trưởng nghiêng nước nghiêng thành như vậy, hành vi làm việc đều giống như cùng độ tuổi với ta, ta làm sao có khả năng thật sự xem ngươi là một trưởng bối? Ta trái lại cảm thấy ngươi ngoại trừ tu vi cao thâm thì không khác chúng ta bao nhiêu.
Diệp Phàm nghe vậy nói chuyện rất đúng mực, mặc dù sống lại một đời, bây giờ hắn chẳng qua là một cường giả Cương Thể cảnh, nhưng ở trong mắt hắn, trưởng giả không liên quan tới tuổi, tu vi, mà liên quan tới từng trải và tính cách của một người, giống như Dương Thương, giống như Bắc Cung Hàn Tiêu, tuổi tác của bọn họ còn nhỏ hơn Thu Nguyệt nhưng lại có dáng vẻ của trưởng giả.
Ở trong mắt hắn, đám người Dương Nhất Kiếm, Mạc Bách Trần chỉ là kẻ thù phải giết, không có liên quan gì với trưởng giả.
Bây giờ Thu Nguyệt không có khí chất trưởng giả, đương nhiên cũng có thể đây chỉ là biểu hiện giả dối, mặc khác, thực lực của nàng bày ra đó, cho dù không có dáng vẻ trưởng giả, người bình thường cũng rất khó tuy ý giống như Diệp Phàm. Vì vậy điều này cũng là tính cách của bản thân Diệp Phàm.