- Sư phụ, ngươi thật lợi hại, thực lực của người kia là Nhập Cương cảnh tứ trọng, ngươi thậm chí không mang theo bội kiếm cũng có thể đánh bại hắn.
Bắc Cung Tuyết sùng bái nói.
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng không khỏi vui mừng. Không cần phải nói, cảm giác được người ta sùng bái vẫn không tệ lắm.
- Thật ra sư phụ ngoại trừ hơi háo sắc ra, những phương diện khác đều thật sự không tệ, bản công chúa vẫn rất hài lòng về ngươi.
Bắc Cung Tuyết nghiêm túc nói, giống như nàng có thể mở miệng khen là chuyện hiếm có tới mức nào.
Nhưng vẻ nghiêm túc này làm cho Diệp Phàm khóc không ra nước mắt. Hắn háo sắc lúc nào? Đã nói lần trước nhìn ngươi tắm rửa là hiểu nhầm, sao ngươi còn không chịu hiểu.
Diệp Phàm không biết làm sao, lên ngựa chạy về. Bắc Cung Tuyết nhìn dáng vẻ của Diệp Phàm, không khỏi mỉm cười: Cú đá vừa rồi của sư phụ ngầu kinh người!
Diệp Phàm trở lại Mặc Vương Phủ, gọi Diệp Quỷ và Diệp Tàn tới, chuẩn bị một chiếc xe ngựa, bảo Bắc Cung Tuyết ngồi vào trong. Sau đó, bọn họ đi tới Triệu gia và Thượng Quan gia đón Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ.
Ba nàng ngồi trên xe ngựa, ba người Diệp Phàm cưỡi ngựa bảo vệ, mấy người đi trước Túy Tiên Lâu – tửu lâu cao cấp nhất ở đây.
Để tránh cho người khác chú ý, Diệp Phàm sử dụng thuật dịch dung của mình làm cho Bắc Cung Tuyết xấu đi nhiều. Nhưng dù vậy, vẫn không có cách nào che giấu được khí chất hơn người kia.
Triệu Linh Nhiên và Thượng Quan Thính Vũ cũng dịch dung một chút, ăn mặc cũng không quá sang trọng, trái lại càng giống như võ giả trên giang hồ hơn.
Ba người Diệp Phàm tất nhiên mặc chiến bào võ giả. Mỗi người đều đeo đao kiếm, cho dù là ai cũng không nhìn ra dáng vẻ vương gia.
Diệp Phàm cũng chẳng còn cách nào. Tuy hắn nổi danh ở Hoàng Đô nhưng dù sao không có mấy người từng nhìn thấy hắn, thật ra cũng không sao. Tuy ba nàng Bắc Cung Tuyết không thường xuất đầu lộ diện, nhưng vấn đề là gương mặt của ba nàng quả thật quá thu hút người khác.
Hoàng Đô này cái khác không có nhưng con cháu ăn chơi trác táng lại rất nhiều, căn cứ vào suy nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Diệp Phàm làm cho ba nàng xấu đi một chút, nhưng vẫn muốn để ý tới thể diện của ba nàng, dù sao không có nữ tử nào thích làm cho mình xấu đi.
Tuy ba nàng cuối cùng trông vẫn rất xinh đẹp, nhưng ít nhất không quá kinh diễm như trước.
Sáu người đi về phía Túy Tiên Lâu.
Mà ở phủ đệ Lâm gia bên cạnh Mặc Vương Phủ,.
Lâm Đằng ngồi ở phía trên cùng, nghe thủ hạ báo cáo xong, phất tay cho thủ hạ lui ra, hắn hỏi:
- Các vị trưởng lão, lần này đúng là một cơ hội tốt.
- Gia chủ, ý của ngươi là bắt Bắc Cung Tuyết sao?
Đại trưởng lão Lâm Phi kinh ngạc, nghi ngờ nói.
- Tất nhiên không phải. Bắc Cung Tuyết chính là nữ nhi được hoàng thượng sủng ái nhất, Lâm gia ta còn không định bước vào vết xe đổ của Diệp gia. Nếu trong lúc Diệp Phàm mời công chúa ăn cơm, ra tay với thức ăn, vấy bẩn công chúa, thiên kim Triệu gia và thiên kim của gia tộc Thượng Quan.
Lâm Đằng cười nói:
- Ta tin tưởng Sở Hoàng tất nhiên sẽ giận dữ. Đến lúc đó, Diệp Phàm có mấy cái mạng cũng không đủ giết. có đôi khi giết người chưa chắc đã phải tự mình ra tay.
- Nhưng… sao có thể ra tay được?
Lâm Phi nghi ngờ nói.
- Vương Quý - đầu bếp của Túy Tiên Lâu rất tham tiền. Chỉ cần cho hắn ngân lượng, việc này còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Hơn nữa, mấy ngày trước Đàm nhi trở lại, không phải mang theo một loại nước Tương Tư kỳ lạ sao?
Lâm Đằng cười nói. Nước Tương Tư này chính là một loại tổ hợp xuân dược, chia ra làm hai loại âm dương. Thuốc âm không màu không vị, bỏ vào trong thức ăn sẽ không có gì khác thường.
Thuốc dương có mùi thơm giống như mùi gỗ, nếu bôi loạn trong phòng, người khác chỉ tưởng là đàn hương bình thường.
- Được, ta sẽ phái người qua nói chuyện với Vương Quý của Túy Tiên Lâu.
Lâm Phi cao giọng nói.
- Được, phải làm nhanh lên. Diệp Phàm đã xuất phát được nửa giờ, qua nửa giờ nữa chắc hẳn cũng đến nơi.
...
Bọn họ đi chậm trên đường, lúc đến Túy Tiên Lâu đã có người tới đón tiếp.
Gã sai vặt dắt xe và ngựa của bọn họ sang một bên, sáu người đi về phía Túy Tiên Lâu. Ba người Triệu Linh Nhiên tất nhiên thu hút sự chú ý của không ít người, nhất là Triệu Linh Nhiên với dáng người nóng bỏng, vô cùng mê người.
- Đại gia, các ngươi muốn ăn ở đại sảnh hay trong nhã gian?
Một tiểu nhị bước lên, cung kính nói.
- Lấy một nhã gian trên lầu đi!
Diệp Phàm ôn hòa nói.
- Vâng, mời sáu vị đi theo ta!
Tiểu nhị nhiệt tình chào đón, sau đó dẫn theo sáu người đi lên. Bọn họ nhanh chóng tới một gian phòng sang trọng.
Sáu người bước vào, thấy trong phòng có kê một cái bàn lớn, bên cạnh cũng không thiếu đồ trang trí mỹ nghệ được trưng bày gọn gàng, lịch sự tao nhã nhưng không mất đi vẻ cao quý, một mùi đàn hương thoang thoảng thấu lòng người.
Gian phòng rất lớn, bên cạnh còn có vài ghế mềm, bên tường còn treo một cái đèn rồng. Trên đèn có châm lửa, còn đốt loại Tỉnh Thần Thảo đắt tiền.
- Không hổ danh là tửu lâu hàng đầu ở Hoàng Đô, không nói tới giá trị của những cái bàn này, riêng Tỉnh Thần Thảo đã đáng giá năm lượng bạc.
Triệu Linh Nhiên khẽ cười nói.
- Đúng, còn có mùi đàn hương này, cảm giác hơi ngọt, khác với loại gỗ bình thường.
Thượng Quan Thính Vũ cũng đáp một tiếng. Sáu người ngồi xuống, Diệp Phàm khẽ nhíu mày, nhìn về phía Diệp Quỷ.
Diệp Quỷ im lặng một lúc, sau đó cũng nhìn về phía Diệp Phàm muốn nói, lại bị Diệp Phàm dùng ánh mắt cản lại.
- Các vị khách quan thấy hài lòng là tốt rồi. Đúng rồi, các vị muốn ăn gì?
Tiểu nhị nói xong lấy ra một tấm thiệp gỗ, trên đó có ghi các món ăn đặc biệt của Túy Tiên Lâu và giá cả.
Diệp Phàm nhận lấy tấm thiệp gỗ giao cho Bắc Cung Tuyết, Bắc Cung Tuyết không khách khí nhận lấy, cùng Triệu Linh Nhiên, Thượng Quan Thính Vũ chọn lựa, sau đó gọi các món rồi trao lại cho Diệp Phàm. Diệp Phàm tùy tiện gọi vài món ăn, lại thêm ít rượu ngon.
Tiểu nhị kia nhận lấy tấm thiệp gỗ, nói mấy vị khách quan chờ, sau đó đi xuống.
Sau khi chỉ còn lại sáu người, lúc này bọn họ rảnh rỗi trò chuyện. Vẻ mặt Diệp Quỷ lạnh lùng, Huyền Minh Kiếm sau lưng thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng sắc bén, làm cho đám người Triệu Linh Nhiên không dám bắt chuyện. Gương mặt Diệp Tàn bình tĩnh, mặc dù không quá tươi cười, nhưng vẫn tương đối ôn hòa.
Nhị đệ của mình bình thường tu luyện võ cũng thích đọc sách. Diệp Phàm rảnh rỗi cũng sẽ cùng Diệp Tàn thảo luận nghiên cứu một số sách báo. Diệp Quỷ hoàn toàn không có hứng thú với sách cổ. Hắn hoàn toàn là phong thái của sát thủ.
Diệp Phàm từ trước đến nay biết gì đều nói hết với hai đệ đệ. Trong thế hệ trẻ tuổi Hoàng Đô, có thể nói Diệp Tàn có kiến thức gần với Diệp Phàm.
Nhưng luận về võ học, trong thế hệ trẻ tuổi, Diệp Quỷ gần với Diệp Phàm hơn. Diệp Tàn vẫn kém hơn Diệp Quỷ.
Trong lúc mấy người nói chuyện, Diệp Quỷ chỉ im lặng ngồi một bên, trái lại Diệp Tàn và Thượng Quan Thính Vũ trò chuyện thoải mái hơn.
Bọn họ vô tình lại nhắc tới đàn hương trong phòng.
- Diệp Tàn công tử, không biết ngươi cũng rõ về loại đàn hương này không? Ta cảm thấy rất dễ ngửi nhưng không phân biệt được.
Thượng Quan Thính Vũ khẽ nói. Nàng đột nhiên phát hiện ra kiến thức của Diệp Tàn không hề kém Diệp Phàm, sau khi giao lưu, quả nhiên biết được không ít chuyện trởi nam đất bắc.
- Đây… cũng không phải là đàn hương.
Diệp Tàn khẽ cau mày nói:
- Về phần là gì, tam đệ và đại ca hẳn là biết.
Cho dù hắn có kiến thức sâu rộng, trí nhớ tốt, nhưng dù sao cũng không toàn diện được như Diệp Phàm. Về phương diện độc, Diệp Quỷ nhận được chân truyền Diệp Phàm, hắn cảm giác loại mùi thơm này không phải độc, nhưng lại có cảm giác rất không thoải mái. Vừa rồi lúc mới vào, Diệp Phàm và Diệp Quỷ đã liếc nhìn nhau.
Diệp Tàn tất nhiên phát hiện ra, vì vậy cao giọng nói.
Ba nàng Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy không khỏi nhìn về phía Diệp Quỷ và Diệp Phàm.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng mở ra. Mấy bóng người bước vào. Trên tay mỗi người đều có hai đĩa thức ăn. Mấy người đó đặt thức ăn lên bàn, sau đó lui ra ngoài.
Bắc Cung Tuyết ngửi mùi thức ăn, lúc này không nhịn được ăn một miếng, ánh mắt mê mẩn:
- Đúng, ăn ngon thật! Mỗi ngày ăn ngự thiện trong hoàng cung, ta ăn cũng sắp chán ngấy rồi. Bỗng nhiên ăn những thức ăn này, cảm giác có một phong vị khác.
- Thật sao? Ăn ngon như vậy à?
Triệu Linh Nhiên nghe vậy cười quyến rũ, đôi mắt to liếc nhìn Diệp Phàm, sau đó cũng gắp một miếng ăn thử.
- Mùi thơm này không phải đàn hương, mà là một loại độc tố tổ hợp. Sau khi kết hợp với độc tố trong thức ăn, sẽ tạo thành nước Tương Tư – một loại thuốc phóng túng.
Diệp Quỷ ăn một miếng, khẽ nói.
Ba nàng nghe vậy, lập tức sửng sốt!