- Rốt cuộc ngươi là ai?
Giọng Thu Thủy Nhi hơi nghiêm trọng nói. Lúc này nàng suy nghĩ không phải là vấn đề dâm tặc nữa, mà là thực lực của nam tử trước mặt này, thiên phú đáng sợ như vậy. Theo nàng biết, Vạn Đạo học phủ không có đệ tử như vậy.
- Hắn tên là Diệp Phàm, là đệ tử mới thu nhận hôm qua. Cô cô ngươi tự mình cho hắn vào Vạn Đạo Các, hơn nữa, không cho phép hắn chuyển sang tu luyện võ tu các khác.
Lạc Tinh Nhứ nói ngay.
- Cái gì? Cô cô ta tùy hứng như vậy sao?
Thu Thủy Nhi lập tức kinh ngạc nói. Diệp Phàm nhìn vẻ kinh ngạc của Thu Thủy Nhi, lập tức cảm thấy buồn cười. Thu Nguyệt này thật đúng là 'Tiếng xấu' truyền xa.
Thu Thủy nhìn Diệp Phàm với vẻ kỳ lạ, không chỉ nàng, ánh mắt của hai người Lạc Tinh Nhứ, Phùng Linh Hi cũng rất kỳ lạ. Diệp Phàm nghẹn lời. Hắn cũng không biết Vạn Đạo Các sẽ có tình huống kỳ lạ như vậy.
- Hắc!
Đại Đế ngáp dài một cái, cái đầu to từ sau lưng Diệp Phàm chui ra. Dưới áo choàng phía sau Diệp Phàm có một cái túi lớn, nó cơ bản đều ngủ trong túi lớn này, vừa rồi chiến đấu ác liệt như vậy cũng không thể ảnh hưởng tới giấc ngủ của nó, nếu nó không béo, trời đất cũng khó tha.
- Oa, linh sủng thật đáng yêu.
Nữ tử áo vàng là người đầu tiên bị thu hút, đột nhiên nghĩ đến lúc này không phải là lúc nói chuyện linh sủng nên xấu hổ cúi đầu. Đại Đế nhẹ nhàng leo đến trên vai Diệp Phàm, thể hiện một tư thế quyến rũ tự cho là cực kỳ đẹp trai.
- Quả nhiên không người nào có thể chống lại sức hấp dẫn của bản thần thú.
- Ơ, còn có thể khoác lác.
- ...
- Diệp Phàm, ngươi quả thật có lệnh bài bước vào đây?
- Ngươi xem thử có phải hàng thật giá thật không.
Diệp Phàm ném ra lệnh bài. Lúc này Thu Thủy Nhi nhận lấy, bốn nàng kinh ngạc quan sát một lúc mới ngơ ngác nhìn nhau.
- Là thật.
- Sao bọn họ có thể thu xếp cho hắn tới chỗ ở của chúng ta được? Bốn người chúng ta là thiếu nữ, hắn là một nam nhân không thích hợp lắm.
- Hừ, nếu hắn dám có suy nghĩ không an phận, ta dùng một thương đâm chết.
- Linh Hi tỷ, chúng ta đánh không lại hắn.
- Thủy Nhi tỷ, vậy phải làm sao đây? Hay ngươi đi nói chuyện với viện trưởng đi. Ở đây vẫn luôn là chỗ bốn người chúng ta ở, đột nhiên cho một nam nhân tới, thật sự không quen.
Bốn nàng thi nhau nói. Diệp Phàm lẳng lặng đứng bên cạnh, nói thật, hắn cũng không muốn ở đây. Tuy bốn đại mỹ nhân là cảnh đẹp ý vui, nhưng Diệp Phàm không phải chưa từng gặp mỹ nữ, hắn càng muốn ở một người một viện, tu hành gì đó mới tự do bao nhiêu. Bằng không nếu ở đây tu hành, nhất thời không cẩn thận huyết mạch Thanh Long kích phát, trần truồng chạy...
Xem ra mục tiêu hàng đầu là nhận được một bộ quần áo bảo khí, chỉ có điều bảo khí ở Trung Linh Cảnh cũng là bảo bối hiếm có, căn bản không có để đổi, bằng không với tài lực của hắn, hoàn toàn có thể đổi một bảo khí.
- Các ngươi chờ đấy, ta đi tìm cô cô.
Lúc này, Thu Thủy Nhi gật đầu nói.
- Có thể chờ ta một chút không, ta đi chung với ngươi, để tránh viện trưởng lấy lý do sợ tổn thương tâm lý của thiên tài ta mà từ chối ngươi.
Lúc này Diệp Phàm giúp đỡ nói.
- Ngươi nghĩ thật hay, sẽ không để cho ngươi ở đây... Hả, ngươi nói ngươi muốn giúp ta thuyết phục cô cô ta? Ngươi tự nhiên không muốn ở đây? Bốn người chúng ta ở đây ngươi còn không muốn ở lại. Diệp Phàm, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chúng ta còn không xứng ở chung một viện với ngươi?
Thu Thủy Nhi đột ngột nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm nói, hai mắt híp thành một độ cong nguy hiểm.
Diệp Phàm nghẹn lời nhìn Thu Thủy Nhi, sao nữ nhân này cứ thay đổi thất thường vậy, hóa ra ta giúp ngươi còn sai sao?
- Bốn sư tỷ quốc sắc thiên hương, có thể ở cùng một viện với các ngươi là phúc của ta. Nhưng ta không thích tu hành cùng người khác.
Diệp Phàm vội vàng nói, EQ 'xuất sắc' lại một lần nữa làm cho hắn thành công chọc giận bốn nữ nhân.
- Ý của ngươi là chúng ta không xứng tu hành với ngươi sao?
Thu Thủy Nhi tức giận càng trở nên nguy hiểm hơn. Diệp Phàm lập tức đau đầu. Người này làm sao thế? Còn có thể nói đạo lý không?
- Lão đại, ta xem không ổn rồi. Ngươi không thể có chút thực lực lại kiêu ngạo, tự nhiên khinh thường người khác được, ta quá thất vọng.
Đại Đế lên tiếng, Diệp Phàm hận không thể nhổ lông của nó, lúc này nó còn chạy tới tham gia náo nhiệt.
Quả nhiên, sắc mặt bốn nữ nhân đều khói coi, dù sao Diệp Phàm vừa rồi mới thắng các nàng, bây giờ ý tứ của những lời này, là cảm thấy các nàng đẳng cấp không đủ?
- Ta không phải có ý này, ý ta nói là ở đây có bốn nữ nhân, chỉ có một nam nhân là ta, truyền đi sẽ không tốt cho danh tiếng của các ngươi, các ngươi cũng không muốn vậy, đúng không?
- Sao thế? Ta thấy ngươi sợ truyền đi sẽ ảnh hưởng không tốt cho ngươi thì đúng hơn, chúng ta không ngại có nam nhân, ta sẽ không đi tìm cô cô ta nữa, ngươi ở lại đây đi.
Thu Thủy Nhi khó chịu nói, ba nữ tử khác cũng tức giận nói:
- Không sai, ngươi ở đây đi.
- Hả?
Diệp Phàm sửng sốt, cảm giác ngỡ ngàng ta đang làm gì, ta đang ở đâu vậy.
Hắn phạm tội gì? Hắn không làm gì hết. Ông trời ơi, đây đều là đám người gì vậy.
- Các ngươi nhất định muốn ta ở đây sao?
Diệp Phàm nghẹn lời, tiền bối kia giao lệnh bài nơi này cho hắn, tất nhiên đã được Thu Nguyệt tán thành, bằng không nơi này đặc biệt như vậy, hắn không có khả năng tiến vào được. Thậm chí Diệp Phàm có thể nghĩ trong này có sở thích đáng ghét của Thu Nguyệt, cho nên hắn đi tìm Thu Nguyệt đổi chỗ là không thực hiện được.
Chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người Thu Thủy, bây giờ thì hay rồi, bà cô này tự nhiên không muốn đi, hắn rõ ràng là có lòng tốt đi cùng..
Diệp Phàm lại mơ mơ màng màng ở trong viện của bốn người, trong mũi còn phảng phất mùi thơm như đang nói cho hắn biết, nơi này là mùi thơm dịu dàng mộ của anh hùng.
Ở đây có sáu phòng, bốn nữ mỗi người một phòng, còn có hai phòng trống lần lượt ở bên cạnh phòng của hai người là Thu Thủy Nhi và nữ tử áo vàng Hoa Vũ Vân.
Hoa Vũ Vân có địa vị không nhỏ, chính là đệ tử thiên tài của Tiên Hồ Phái tại Trung Linh Cảnh, có người nói Tiên Hồ Phái này chính là một nhánh của Dao Trì Phái sau khi bị hủy diệt.
Bình thường gia tộc, thế lực trong Trung Linh Cảnh đều sẽ lựa chọn đưa đệ tử ưu tú đến học phủ, dù sao học phủ dạy người không giống với môn phái và gia tộc, những thứ đó rất hỗn tạp nhưng cũng rất toàn diện, cho dù một thiên tài chân chính không cần nắm giữ quá nhiều võ kỹ, nhưng nhất định phải có đầy đủ kiến thức, nếu tầm nhìn không đủ, rất khó đạt tới cảnh giới cao hơn.
Vì vậy ở trong học phủ gần như tập trung đệ tử của các thế lực và gia tộc lớn.
Diệp Phàm tất nhiên chọn phòng ở gần Hoa Vũ Vân. Dù sao đây là một cô nương dịu dàng, chắc hẳn dễ ở chung hơn người ngang ngược không nói đạo lý như Thu Thủy Nhi.
Nhưng chuyện này đã chọc cho Thu Thủy Nhi tức giận lườm Diệp Phàm, dường như nhất thời không cẩn thận lại trêu chọc một ma nữ như thế, thật đúng là con cháu của Thu Nguyệt, tính cách không nói đạo lý này đã hoàn toàn được di truyền.
Nhưng không thể trêu vào, ta còn không trốn được sao? Diệp Phàm không thể sợ nàng, chẳng qua là người có cô cô làm viện trưởng thôi, hắn là đệ tử của Vạn Đạo học phủ, hắn hoàn toàn không muốn dính dáng tới các nàng.