Vô Địch Thiên Đế

Chương 514: Viện hoa giấu nàng kiều

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm không hiểu nguyên nhân, nghe ý của những người này, chẳng lẽ chỗ này còn có gì sao?

Tu hành một đêm, Diệp Phàm cũng mệt chút, không chờ được nữa, trực tiếp lấy ra lệnh bài mở trận pháp của đại viện trước mắt, sau đó đi vào.

Đám nữ tử thấy vậy đều kinh ngạc.

Két!

Diệp Phàm đẩy cửa lớn ra và đi vào, lại cảm giác được mùi hoa rất nồng. Tuy mùi thơm này nồng nhưng không khó ngửi, trái lại làm cho tinh thần Diệp Phàm chấn động, đồng thời bốn bóng người làm cho huyết mạch người ta căng ra chợt lọt vào tầm mắt của Diệp Phàm.

Lúc này, bốn nữ tử giống như bốn phong cảnh tuyệt mỹ đang tu hành võ kỹ, dáng người giống như tinh linh xinh đẹp nhất trên đời này, từng động tác đều lộ ra tài hoa khuynh thế.

Chim sa cá lặn chim sợ tiếng động lớn, hoa nhường nguyệt thẹn buồn run rẩy.

Còn có tới bốn giai nhân tuyệt thế làm Diệp Phàm có phần không kịp phản ứng, quan trọng nhất là bốn nàng muốn thoải mái tập võ nên ăn mặc rất tùy ý, chỉ có trang phục ôm sát người, cảnh xuân như ẩn như hiện đang nói cho Diệp Phàm biết nơi này có cảnh sắc tuyệt vời nhất trên đời.

Bốn nàng rõ ràng cũng không kịp phản ứng. Ở đây là nơi ở của các nàng, nam nhân có thể tiến đến từ bao giờ? Một nữ tử trong đó còn kinh ngạc kêu lên:

- Diệp Phàm, ngươi vào bằng cách nào?

Người này chính là Lạc Tinh Nhứ!

Diệp Phàm cũng sốc, sau đó lấy ra lệnh bài và phát động. Không sai, chính là ở đây. Sao ở đây còn có người ở? Còn là bốn giai nhân tuyệt sắc nữa.

Sau khi bốn người kinh ngạc kêu lên, vội vàng luống cuống tay chân mặc thêm áo khoác. Trong lúc đó, Diệp Phàm thậm chí chẳng xoay người, vì có lợi mà không chiếm mới là kẻ khốn kiếp.

- Lưu manh, ngươi còn không xoay người sang chỗ khác.

Lạc Tinh Nhứ khẽ kêu nói.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười:

- Ta tới chỗ ta ở, sao phải xoay người?

- Sao lại là chỗ ở của ngươi? Ở đây rõ ràng là chỗ ở của bốn người chúng ta. Ngươi là ai? Sao ngươi xuất hiện ở đây? Không có sự cho phép của chúng ta, ngươi đã tự tiện xông vào chỗ ở của chúng ta, chúng ta có thể giết chết ngươi.

Nữ tử lớn tuổi nhất trong bốn người cao giọng nói, nữ tử này mặc váy màu đỏ, môi đỏ như máu, thoạt nhìn rất quyến rũ, nhưng không ngờ lại tức giận như vậy vì chuyện này, Diệp Phàm cảm giác người này hơi quen thuộc, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ của Thu Nguyệt, chẳng lẽ người này là con cháu đời sau của Thu Nguyệt?

Vèo!

- Dâm tặc, theo ta tới Chấp Pháp đường!

Nữ tử kia quát to một tiếng và xông về phía Diệp Phàm, trong lúc nguyên lực chuyển động, tốc độ của nàng rất nhanh, không ngờ tu vi đạt tới Siêu Phàm cảnh lục trọng.

Lúc này, trong không trung cách xa viện này, Thu Nguyệt nghe Tích Đình báo cáo, trên mặt tươi cười càng rạng rỡ hơn, nhìn cảnh chiến đấu phía dưới nói:

- Ta đã biết Thủy nhi sẽ ra tay, quả nhiên là vậy.

- Thực lực của Thủy Nhi là Siêu Phàm cảnh lục trọng, nếu người này muốn bảo toàn tính mạng, tất nhiên phải dùng hết sức lực để ứng phó, kể từ đó, chúng ta sẽ biết thực lực của hắn rốt cuộc ở trình độ nào.

- Tích Đình, ngươi thậm chí tính kế cả với cháu gái của ta, nếu để cho nàng biết, sợ rằng sẽ không bỏ qua đâu.

Thu Nguyệt cười nói tiếp. Nàng không có con cháu, cũng không có phu quân, Thu Thủy Nhi là nữ nhi của đệ đệ nàng, người có thực lực tu võ càng cao thì sinh con càng muộn. Bây giờ Thu Nguyệt đã một trăm năm mươi tuổi, nhưng Thu Thủy Nhi chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

- Ta tìm cho nàng một món đồ chơi thú vị, nàng làm sao có thể giận ta được, ai bảo lúc các nàng tập võ ăn mặc trang phục không chỉnh tề.

Tích Đình nghe vậy không để ý nói.

Bên dưới, trường kiếm của Thu Thủy Nhi đã chém về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm xoay người tránh được một kiếm cực nhanh này, đồng thời thi triển thân pháp kéo dài khoảng cách:

- Ta không biết nơi này có người, hơn nữa ta đúng là người ở đây, đây là lệnh bài trận pháp do tiền bối của học phủ cho ta.

- Hừ, ngươi nói một câu không biết là xong sao, ngày hôm nay ngươi nhìn thứ không nên nhìn, nhất định phải bị trừng phạt.

Thu Thủy Nhi rõ ràng có tính cách giống cô cô nàng, không nói đạo lý.

Lạc Tinh Nhứ và ba nàng nghe vậy, trong lòng tức giận, mặc dù các nàng mặc trang phục sát người, nhưng cảnh xuân vẫn lộ không ít, các nàng không phải nữ nhân bị người ta nhìn thấy nơi không nên nhìn thì nhất định phải làm gì, chẳng qua trong lòng chắc chắn sẽ khó chịu.

Mặc dù bọn họ không biết tại sao Diệp Phàm có chìa khóa ở đây, nhưng không trừng trị hắn một trận, trong lòng sẽ tức giận, lúc này nói đạo lý với nữ nhân sẽ không có ích lợi gì.

Bốn người kém nhất cũng là Siêu Phàm cảnh tứ trọng, Thu Thủy Nhi mạnh nhất là Siêu Phàm cảnh lục trọng.

Hơn nữa bốn người có thể ở lại chỗ đặc biệt này, bất luận là thân phận hay tư chất, tuyệt đối hơn hẳn người bình thường.

Bốn người vừa ra tay, Diệp Phàm đã cảm thấy áp lực, cao giọng nói:

- Ta không thấy gì, các ngươi đều mặc quần áo. Bốn vị sư tỷ, dù sao các ngươi cũng phải nói đạo lý một chút chứ.

- Đạo lý gì, trừng trị ngươi trước lại nói tiếp.

Thu Thủy Nhi kêu lên một tiếng, nguyên lực Siêu Phàm cảnh lục trọng bùng phát ra, đá ra một cú ngược chiều kim đồng hồ, lúc này Diệp Phàm ngăn cản, cả người bất giác bay lên, đập vào trên cây lớn bên cạnh.

- Các ngươi làm vậy là muốn ta ra tay sao?

Diệp Phàm cao giọng nói. Chuyện này không liên quan gì tới hắn. Hơn nữa, hắn cũng không chiếm lợi, nếu nói những người này tắm ở đây, vậy hắn nhìn là đuối lý, loại chuyện được lợi còn khoe mẽ tóm lại không tốt, vấn đề là hắn không được gì còn bị bốn vị đối phó, Diệp Phàm không nợ các nàng.

- Chính là Cương Thể cảnh thất trọng, ngươi ra tay thì sao chứ?

Một nữ tử lạnh lùng cao giọng nói. Ở đây vóc dáng của nàng hoàn mỹ nhất. Vừa rồi lúc Diệp Phàm tiến vào, tốc độ nàng mặc quần áo cũng nhanh nhất, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, trong tay nắm một cây trường thương, trong lúc vung vẩy lộ ra tư thế oai hùng hiên ngang.

Người này tên là Phùng Linh Hi, chính là thiên chi kiều nữ của Phùng gia ẩn thế, cũng là tỷ tỷ của Phùng Sinh Dương.

Trường thương vung vẩy, nguyên lực nổ vang, bóng dáng Phùng Linh Hi lập tức biến mất.

Ánh mắt Diệp Phàm trở nên nghiêm trọng, Thiên Vân trong tay hóa thành trường thương, trên trường thương có một bên là hoa văn màu lửa đỏ, một bên là sương lạnh màu trắng.

Sau đó Diệp Phàm không lùi còn xông tới, với tu vi luyện thể cùng với tu vi nguyên lực của hắn bây giờ, cộng thêm mức độ nguyên lực ngưng luyện, Siêu Phàm ngũ trọng ở trước mặt hắn căn bản không đủ nhìn.

Tích Đình muốn tìm người phán đoán trình độ thật sự của Diệp Phàm. Chỉ tiếc là nàng đã đoán sai sự biến thái của Diệp Phàm, ngoại trừ Hợp Thánh cảnh, ngay cả cường giả Siêu Phàm cảnh cũng không có tư cách làm cho hắn sử dụng con át chủ bài.

Đương nhiên, nếu đổi lại thành một vài yêu nghiệt nghịch thiên như thiếu niên Chí Tôn, có lẽ Diệp Phàm còn có thể coi trọng hơn. Đám người Thu Thủy Nhi được xem là thiên tài đẳng cấp hàng đầu nhưng vẫn còn kém hơn hắn nhiều.

Tích Đình cho rằng Diệp Phàm mạnh nhất là tư chất, thật ra trong tất cả năng lực của hắn, tệ nhất chính là tư chất.

Vèo!

Tốc độ của Diệp Phàm nhanh đến mức dọa người, gần như trong chớp mắt, đám người Thu Thủy Nhi sửng sốt, tốc độ này còn nhanh hơn các nàng.

Keng!

Trường thương đấu với trường thương, Phùng Linh Hi phát ra một tiếng hét phẫn nộ không cam lòng, trúng một thương bay đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)