- Viện trưởng, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn giao món đồ kia cho hắn?
- Vật lạ trong thiên địa đều có linh tính, chúng ta cũng không luyện hóa được vật kia, giữ lại có tác dụng gì? Nếu người này có thể làm ra chút cống hiến cho học phủ ta, ta cho hắn một cơ hội thì sao chứ?
- Cống hiến? Viện trưởng, học phủ chúng ta không có tranh đấu với học phủ khác, hắn thậm chí không có cơ hội xuất chiến cho học phủ chúng ta, chẳng lẽ là bước vào Chí Tôn học phủ?
- Ha ha, Tích Đình, ngươi đừng hỏi nhiều về chuyện này.
Thu Nguyệt nghe vậy không khỏi chớp chớp mắt, trong đôi mắt quyến rũ ánh lên nụ cười đầy thâm ý.
Tích Đình không khỏi sửng sốt, nhưng nghĩ đến sở thích của viện trưởng này, lập tức đen mặt. Cống hiến gì chứ? tám phần lại là viện trưởng này lại giao hẹn, đánh cược với ai đó.
...
Ăn thịt nướng xong, Diệp Phàm trở lại trong phòng, hắn căn bản không phát hiện ra Thu Nguyệt nhìn trộm, thực lực chênh lệch quá lớn, điều này là không thể tránh khỏi.
Diệp Phàm ngồi ở trên giường, trên tay phải bắt đầu xuất hiện vảy rồng, từ sau khi thu được Thanh Long Huyết Ngọc, Diệp Phàm vẫn không luyện hóa, chủ yếu là vì huyết mạch Thanh Long và huyết mạch của hắn còn chưa dung hợp hoàn mỹ, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn không ngừng hoàn toàn dung hợp truyền thừa của Thanh Long vào trong cảm ngộ của mình.
Hôm nay ăn thịt rắn, nguyên lực trên thân hơi nóng, cộng thêm trong khoảng thời gian này dung hợp truyền thừa Thanh Long sắp hoàn mỹ, hôm nay thật ra cũng là một cơ hội không tệ để luyện hóa Thanh Long Huyết Ngọc.
Nguyên lực chuyển động, Thanh Long Huyết Ngọc bắt đầu chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể Diệp Phàm...
Một canh giờ sau, khí tức trên người Diệp Phàm trở nên hơi kỳ lạ.
Hai canh giờ, nửa người hoàn toàn rồng hóa, đuôi rồng cực lớn quấn quanh trên giường, thoạt nhìn rất kinh người, đồng thời từ trên người của hắn phát ra một uy thế khủng khiếp, đây là... long uy!
Bảy canh giờ sau...
Đột ngột, Diệp Phàm chợt mở đôi mắt ra, trong hai mắt hắn chớp hiện ảo ảnh Thanh Long, phía sau hắn xuất hiện một con Thanh Long cuộn tròn, long uy mạnh mẽ trấn áp khắp nơi, vào lúc này tự nhiên cả viện đột ngột nổ tung.
Ầm ầm ầm!
Đại Đế liều mạng bay ra, làm gì còn có dáng vẻ vụng về như trước. Đồng thời, vị trí gian phòng của Diệp Phàm trực tiếp sụp đổ, Thanh Long quấn quanh Diệp Phàm giống như hộ thể, đẩy tất cả đá vụn rơi xuống ra.
Một tiếng rồng kêu nặng nề truyền đến, tất cả đất đá nổ tung, y phục trên người Diệp Phàm hóa thành bột mịn, đồng thời ảo ảnh Thanh Long biến mất, tất cả vảy rồng trên người hắn đều biến mất, ở dưới ánh trăng sáng ngời, Diệp Phàm lại trần truồng chạy.
Vèo!
Một bóng người trực tiếp bay đến trước mặt Diệp Phàm, đây là một nữ tử trông có vẻ lạnh lùng, không tính là nghiêng nước nghiêng thành nhưng có khí chất đặc biệt, nàng nhìn Diệp Phàm khẽ nhíu mày.
Diệp Phàm cũng nhìn nữ tử trước mắt với vẻ bất đắc dĩ, Thanh Long này biến đổi gì cũng tốt, chỉ là lãng phí trang phục và động chút là cởi truồng chạy.
Diệp Phàm vội vàng lấy ra một bộ trang phục mặc vào, hơi lúng túng nói:
- Tiền bối.
Tích Đình nghi ngờ nhìn Diệp Phàm, không giống như một cô bé sẽ đỏ mặt tía tai khi nhìn thấy thân thể của nam nhân. Đến đẳng cấp như các nàng, những thứ nhi nữ tình trường khác biệt nam nữ chẳng tính là gì cả.
Nàng nghi ngờ là long uy vừa rồi. Thu Thủy Nhi bảo nàng chú ý tới Diệp Phàm, cho nên nàng ở sát bên cạnh Diệp Phàm. Tuy tiếng rồng ngâm của Diệp Phàm vừa rồi không tính là vang dội, nhưng nàng nghe rất rõ ràng, mà long uy chợt xuất hiện trong thoáng chốc kia tuyệt đối không phải là ảo giác.
Trên người tiểu bối trước mắt này có không ít bí mật.
- Vừa rồi là ngươi đang tu luyện?
- Là ta.
Diệp Phàm gật đầu nói, trong lòng cũng nghi ngờ, theo hắn biết, trong khu vực rộng lớn này chỉ có một mình hắn, cho dù long uy sẽ khiến cho những cường giả này chú ý, cũng không thể bay tới trong thời gian ngắn ngủi. Trừ khi, người này ở gần chỗ mình.
Nhưng Diệp Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao ở đây nhiều phòng ở như vậy, có người ở cũng bình thường, không có đệ tử lẽ nào những chỗ này sẽ để trống sao? Vậy cũng không hợp lý.
- Giao lệnh bài trận pháp phòng của ngươi cho ta.
Diệp Phàm nghe vậy, đưa lệnh bài trận pháp tới.
Sau khi Tích Đình nhận lấy, lấy ra một lệnh bài càng huyền ảo hơn ném cho Diệp Phàm:
- Nơi này là nơi ở mới của ngươi sau này. Chỗ trước thậm chí không thể khiến cho ngươi tu hành được, rõ ràng không thích hợp cho ngươi ở, nhưng nơi này cần bù thêm ba nghìn điểm, ngày mai ngươi tự nộp lên.
Tích Đình nói xong đã bay vụt đi. Diệp Phàm cầm lệnh bài trong tay, không biết có chuyện gì xảy ra. Tuy phải bù thêm tiền nhưng dường như mình vẫn được lợi.
Diệp Phàm chỉ cảm nhận chất lượng của lệnh bài kia, đã biết ở đó tất nhiên tốt hơn ở đây nhiều.
Nhưng nhìn viện hoàn toàn ngổn ngang trước mắt, Diệp Phàm không khỏi thở dài, lúc này mới tới đã nợ ba nghìn điểm, cho dù hắn có không ít tài nguyên vẫn thấy hơi đau lòng.
- Phá sản à phá sản.
Đại Đế từ trên không trung hạ xuống, không ngừng vỗ cánh, hai chi trước chắp sau lưng ra vẻ trưởng giả than.
Diệp Phàm dùng tay tóm lấy nó:
- Gia có tài nguyên.
Hắn nói xong, chạy vội về hướng lệnh bài chỉ dẫn.
Lần này luyện hóa Thanh Long Huyết Ngọc, Diệp Phàm chỉ thu được năng lực bình thường là long uy!
Nó có thể gọi ra ảo ảnh Thanh Long, ngăn cản công kích của kẻ địch, đồng thời có uy nghiêm của rồng, có thể áp chế kẻ địch trên tất cả các phương hướng.
Thanh Long chính là thần thú Hồng Mông, cho dù là cường giả Thánh Hiền cũng sẽ bị long uy này ảnh hưởng, có thể nói ở dưới long uy của Diệp Phàm, thực lực của tất cả mọi người đều sẽ giảm xuống. Đây là áp chế thuộc về trình độ sinh mạng.
Thậm chí có vài người thực lực không mạnh, ở dưới long uy của Diệp Phàm cũng không nhúc nhích được, loại năng lực này là thủ đoạn đáng sợ đối phó quần công, ví dụ như vương triều bình thường phái binh sĩ bao vây tấn công Diệp Phàm, ở dưới long uy của hắn, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì.
Lần này không ngờ chỗ ở được phân nằm ở sát khu trong. Diệp Phàm theo chỉ dẫn chậm rãi đi tới trước một viện lớn. Không sai, ở đây được xem là một sân rất lớn, chỉ nhìn từ bên ngoài, trong viện có ít nhất sáu phòng, còn có mùi thơm khiến Diệp Phàm cảm thấy khó hiểu.
Hắn mới ở gần phía ngoài viện đã có thể ngửi thấy mùi thơm bên trong. Phải biết rằng ở đây còn có trận pháp cắt đứt không với bên ngoài, nếu không có trận pháp, chẳng phải mùi thơm sẽ xông vào mũi?
Đây là mùi thơm của linh hoa.
Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ, trong đại viện này sẽ không phải là một biển hoa chứ? Nếu đúng vậy, hắn đúng là trong cái rủi có cái may nhận được một nơi tốt.
Trải qua cả đêm tu hành và chạy đi, bây giờ trời đã gần sáng, có vài võ tu chăm chỉ đã đi ra luyện tập buổi sáng. Rất nhanh đã có mấy nữ tử cùng đi tới, tất cả đều nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mắt kỳ lạ, sau đó là hiểu rõ, cuối cùng là thương hại và thú vị.
- Lại là một người bị chặn ở ngoài cửa.
- Mới sớm như vậy mà hắn đã tới, còn ở bên ngoài đợi cả đêm, đúng là si tình.
- Mỗi tháng đều có thể gặp được một hai người. Những nam nhân này đúng là vẫn không chịu bỏ cuộc.