Vô Địch Thiên Đế

Chương 505: Làm theo ý mình

Chương Trước Chương Tiếp

Trong lễ thu đồ đệ mỗi năm, kỷ lục trên bia đá Vạn Đạo sẽ do một đệ tử thiên tài chịu trách nhiệm. Về phần cao tầng trưởng lão trong học phủ tất nhiên không có thời gian tham gia chuyện nhỏ như thu đồ đệ này.

Lễ thu đồ đệ của học phủ ở Trung Linh Cảnh đông nghịt người. Trong khi đó, Thiên Phủ lại cần trưởng lão đi các nơi tuyển chọn, thu đồ đệ, hai bên chênh lệch quá rõ ràng.

- Tinh Nhứ tỷ tỷ, tỷ xem người kia đi. Hi hi, thật thú vị. Không ngờ hắn sử dụng nguyên thạch để mua chỗ.

Nữ tử xinh đẹp bên cạnh nữ tử dẫn đầu che miệng cười duyên nói.

Lạc Tinh Nhứ là con cháu Lạc gia ở Trung Linh Cảnh, nàng có tư chất tu hành cực tốt, nhưng không nổi tiếng như muội muội của nàng Lạc Tố Tố ở Thần Nguyên học phủ. Tuy Lạc Tinh Nhứ không phải thiên tài đứng đầu Vạn Đạo học phủ nhưng tu vi đã đạt tới Siêu Phàm cảnh ngũ trọng.

Nàng chỉ mới hai mươi lăm tuổi, dù trong học phủ xuất hiện vô số thiên tài nhưng tư chất này vẫn rất bắt mắt. Nàng cũng là nhân vật có tên trên bia đá Vạn Đạo. Trong Vạn Đạo học phủ, người có thể có tên trên bia đá Vạn Đạo, tương lai tệ nhất cũng phải đạt được tới Hư Cương cảnh.

Rất nhiều thế lực lớn tuyển người đều sẽ ưu tiên tìm kiếm người có tên trên bia đá Vạn Đạo.

Lạc Tinh Nhứ nghe vậy không khỏi nhíu mày. Rõ ràng người này có gia thế không nhỏ, nhưng người xin học trên con đường võ đạo cần phải thành tâm. Vì sao lúc Vạn Đạo học phủ thu nhận học viên chỉ thu xếp rất ít bia đá đo mạch? Lẽ nào một học phủ thậm chí không có năng lực chuẩn bị thêm vài tấm bia đá đo mạch sao?

Không phải vậy. Mục đích của học phủ là để cho tất cả người tu hành biết con đường võ đạo dài dằng dặc, vô cùng gian nan, muốn bước lên đỉnh cao thì phải học được cách bước từng bước, đồng thời cũng làm cho tất cả mọi người nhìn thấy tu hành giả phía trước, ngầm muốn ám chỉ con đường này chính là con đường tu hành của bọn họ.

Trên con đường này có không biết bao nhiêu người xếp hạng trước, sau và đi cùng bọn họ, mỗi người đều chỉ như hạt cát trong biển người này, việc học không có giới hạn, chỉ có cố gắng tu hành mới có thể vượt qua người khác.

Nhưng không ngờ nam tử này dùng tài nguyên không ngừng mua vị trí phía trước mình, điều này đã trái với mục đích ban đầu của học phủ. Lạc Tinh Nhứ là người chịu trách nhiệm về việc thu đồ đệ lần này, tất nhiên thấy khó chịu.

Diệp Phàm không biết mình đã chọc cho nữ nhân nào đó không thoải mái, hắn vẫn vui vẻ dùng nguyên thạch mua vị trí phía trước mình. Nếu có người không đồng ý, hắn sẽ mua vị trí ngang hàng của đội ngũ khác, sau đó tiếp tục mua vị trí phía trước.

Chẳng bao lâu, Diệp Phàm chỉ cách mấy người là tới được đài cao trước mặt. Lúc này, hắn mới dừng tiêu nguyên thạch, đứng yên tại chỗ, thành thật xếp hàng. Nhưng hành động kỳ lạ của hắn rõ ràng đã thu hút sự chú ý của không ít đệ tử, trong đó có cả con cháu của gia tộc lớn.

Đương nhiên, những đệ tử này chỉ cười giễu cợt. Một trăm vạn nguyên thạch trung phẩm là rất nhiều sao? Bọn họ cũng có thể bỏ ra được. Nhưng bọn họ biết rất rõ, trong lễ thu đồ đệ, bản thân việc xếp hàng chính là một thử thách. Phải biết đệ tử mỗi khu đều chia ra tam tinh.

Phân chia tam tinh này không chỉ liên quan tới tư chất của đệ tử, còn có năng lực chiến đấu, lực ý chí, năng lực lĩnh ngộ cùng với biểu hiện trong khi xếp hàng lần này. Diệp Phàm làm như vậy, cho dù có tư chất đạt tiêu chuẩn đệ tử tam tinh, căn bản không nhận được huy hiệu đệ tử tam tinh.

Nếu không có huy hiệu đệ tử tam tinh, sẽ không có tư cách tiếp xúc với rất nhiều thí luyện, nghe giảng đạo, thậm chí là một vài nhiệm vụ hàng đầu trong học phủ. Đương nhiên, nếu ngươi có đầy đủ tài nguyên hoặc hoàn thành khiêu chiến tương ứng, tam tinh cũng chẳng khác gì nhị tinh.

Nhưng người bình thường tuyệt đối không thể chịu được loại tài nguyên này, có vài đệ tử tam tinh chính quy còn không có cách nào hoàn thành được khiêu chiến tương ứng.

Phía trước Diệp Phàm là một nam tử trẻ tuổi, nam tử này rõ ràng hơi câu nệ, rõ ràng chuyện này vô cùng quan trọng đối với bọn họ. Dù sao nhân vật nghịch thiên như Diệp Phàm quá ít, vô số võ tu đều xem việc có thể bước vào học phủ tu hành là mục tiêu cả đời.

- Chào ngươi, ta là Tô Trọng.

Người kia nhìn Diệp Phàm, chủ động chào hỏi.

- Ta là Diệp Phàm, thả lỏng, đừng quá khẩn trương, chỉ cần tư chất đạt tiêu chuẩn là có thể vào.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói.

Tô Trọng gãi đầu nói:

- Nhà ta tích góp rất lâu mới đủ lộ phí cho ta tới học phủ lần này. Thật ra ta không biết tư chất của mình có đạt tiêu chuẩn hay không, nhưng một người sống luôn muốn làm một vài chuyện.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi mỉm cười. Đúng vậy, người sống luôn muốn làm vài chuyện, không ai biết được sau này có thành công hay không, nhưng làm người không thể cứ chờ chắc chắn một trăm phần trăm mới đi làm.

- Ta tặng cho ngươi cái này, chúc ngươi thành công!

Diệp Phàm lấy ra một cây trường thương. Đó một thanh linh khí có khả năng trưởng thành. Diệp Phàm dừng lại sau lưng Tô Trọng không phải không có lý do, linh khí đều có linh. Khi Diệp Phàm đến sau lưng Tô Trọng, linh khí này có chút dao động kỳ lạ. Bản thân Diệp Phàm không muốn giao linh khí này cho hắn. Dù sao hai người không quen biết, giá của một linh khí có khả năng trưởng thành là gần mấy chục vạn nguyên thạch thượng phẩm.

Diệp Phàm còn chưa giàu tới mức tùy ý biếu vật trân quý như vậy. Nhưng có đôi khi duyên phận rất kỳ diệu. Tô Trọng nói một câu đã được Diệp Phàm tán thành, con người sống luôn muốn làm một vài chuyện, vậy mình trợ giúp hắn làm một vài chuyện cũng không sao.

Đây là Diệp Phàm. Hắn sống không quá tính toán. Con người sống có đôi khi nên làm theo ý mình. Diệp Phàm cũng chưa từng nghĩ tới sau này Tô Trọng sẽ thành tựu cao tới mức nào, có thể giúp đỡ được gì cho hắn không. Hắn chỉ muốn tặng trường thương cho người này nên làm luôn.

Có thể người khác cho rằng hắn rất ngu, nhưng ngàn vàng khó mua được một lần ta cam tâm tình nguyện.

- Tặng... tặng... tặng cho ta sao?

Tô Trọng rõ ràng không kịp phản ứng.

- Không sai, tặng cho ngươi. Nó thích ngươi, ha ha, chẳng phải con người sống luôn muốn làm vài việc sao? Ngươi dùng nó, nó sẽ giúp ngươi làm một số việc.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói.

- Nhưng… chúng ta chỉ vừa gặp mặt lần đâu, sao… sao ngươi…?

- Không vì sao cả. Ta chỉ cảm thấy có duyên. Làm nam nhân thì làm việc dứt khoát một chút, nhận đi.

Diệp Phàm không để ý nói.

- Người phàm ngu xuẩn, lão đại của ta muốn đưa đồ cho ngươi, đó là thứ tốt, người khác muốn cũng không có được, còn không mau nhận lấy.

Đại Đế chống nạnh, đứng ở trên vai Diệp Phàm nói với giọng điệu trẻ con:

- Lão đại, ta làm vậy là ủng hộ ngươi đấy, một thiên linh quả.

- Lăn, ngươi béo như quả cầu rồi, còn ăn nữa thì ngay cả chân cũng bị mất đấy.

Diệp Phàm nghe vậy, lúc này cười mắng.

- Ta cho ngươi biết, lão đại chúng ta tặng đồ đều là rác rưởi hắn không cần tới nữa, ngươi còn thật sự tưởng là bảo bối à? Chà chà, một vũ khí tùy tiện cũng lấy ra được. Nếu là ta, ta cũng lười nhận.

Đại Đế lúc này đổi lời, Diệp Phàm lập tức đen mặt.

Tô Trọng rõ ràng không biết chỗ tốt của trường thương này, cũng không quan tâm nó có đáng quý trọng hay không, trực tiếp chắp tay nói với Diệp Phàm:

- Cảm ơn Diệp đại ca đã tặng trường thương, có Diệp đại ca cổ vũ, ta nhất định sẽ thành công.

Hắn nói xong, trân trọng lấy ra một mảnh vải trong bọc quần áo, cẩn thận buộc trường thương ra sau lưng, gương mặt tươi cười. Hắn biết Diệp Phàm không muốn gì ở hắn, bản thân hắn cũng không có gì đáng để Diệp Phàm muốn lấy. Diệp Phàm tặng đồ chỉ đơn giản là tặng đồ, hắn sẽ nhớ phần ân tình này.

Diệp Phàm nhìn bọc quần áo cũ nát của Tô Trọng, bất đắc dĩ nói:

- Ngươi gọi một tiếng Diệp đại ca cũng rất đáng quý.

Nói xong, hắn lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật:

- Ta cũng tặng cho ngươi luôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)