Vô Địch Thiên Đế

Chương 504: Người mới khoe giàu

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi từ biệt Diệp Tàn, Diệp Phàm dẫn theo Đại Đế bước lên hành trình đi tới Vạn Đạo Thành. Rõ ràng Đại Đế càng thích ở bên cạnh Diệp Phàm hơn. Có lẽ là tại trên người Diệp Phàm có rất nhiều linh quả có phẩm chất cao.

Diệp Phàm hoàn toàn tin tưởng sau này nó sẽ bán đứng mình chỉ vì miếng ăn, béo như quả cầu vậy tuyệt đối là có lý do.

Thoáng cái đã qua một tháng, Diệp Phàm mệt mỏi chạy tới Vạn Đạo Thành, đồng thời đợt chiêu sinh của bốn đại học phủ cũng được tiến hành một cách rầm rộ.

Thánh địa vô thượng của Trung Linh Cảnh là Chí Tôn học phủ, nhưng ngoại trừ một số thế lực đỉnh cấp vốn có tiêu chuẩn bước vào Chí Tôn học phủ, còn lại đều là người của bốn đại học phủ khác. Một số thiên tài có thiên phú dị bẩm nhưng thế lực không đủ mạnh, muốn đi vào Chí Tôn học phủ, bước lên đỉnh cao của Thiên Vũ đại lục, bước vào bốn đại học phủ là con đường tắt duy nhất.

Điều này tất nhiên sẽ dẫn đến tình trạng mỗi năm đến kỳ thu đồ đệ, bốn đại học phủ đều kín người hết chỗ, vô số võ giả xin học chặn kín cổng lớn của học phủ.

Ở Trung Linh Cảnh, bước vào học phủ tu hành không phải là lựa chọn tốt nhất, nói ngưỡng cửa của học phủ tu hành thấp thì rất thấp, bọn họ không yêu cầu về tu vi, nói cao cũng rất cao, cần phải nắm giữ tư chất tu hành Thiên phẩm.

Đương nhiên, thế lực ở thành trì địa phương có học phủ sẽ có ưu thế nhất định, chỉ cần những thế lực này có thể đưa ra đủ tài nguyên, đều có thể đưa con cháu trong gia tộc có tư chất dưới Thiên phẩm vào học.

Nhưng đệ tử như vậy ở trong học phủ rất khó dựa vào năng lực của mình để sinh tồn được. Dù sao ở trong học phủ, việc ăn, uống, ở bình thường nhất cũng tốn không ít điểm, những điểm này có thể thông qua làm nhiệm vụ của học phủ, có thể hoàn thành khiêu chiến trong học phủ, cũng có thể làm một số việc vặt trong học phủ, hoặc đột phá tu vi là có thể nhận được.

Còn có một loại cách khác, đó là sử dụng tư nguyên của mình để đổi lấy điểm.

Diệp Phàm nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt thì hơi ngạc nhiên, hắn cách học phủ ít nhất một nghìn mét. Với khoảng cách này đã hoàn toàn bị người ta chen chúc cho không đi nổi. Mặc dù hắn có thể nhìn thấy cửa lớn của Vạn Đạo học phủ, nhưng nhìn biển người như vậy vẫn thấy bất đắc dĩ.

Ở trước cửa lớn của Vạn Đạo học phủ có một tấm bia đá rất lớn cao ba mươi trượng, có không ít tên võ tu rất bắt mắt xuất hiện trong tầm mắt của đám đông. Mọi người đều sùng bái nhìn tấm bia đá này. Nó có tên là bia Vạn Đạo, phía trên ghi lại thiên tài yêu nghiệt nhất của Vạn Đạo học phủ hiện nay.

Ở khoảng cách này, Diệp Phàm không nhìn thấy được, đương nhiên hắn cũng không có hứng thú gì. Người khác là thiên tài đều không liên quan tới hắn, bây giờ hắn quan tâm là làm thế nào đi xuyên qua đám đông này.

- Chà chà, người phàm ngu xuẩn.

Đại Đế vừa dùng móng vuốt ôm linh quả gặm, vừa nói ra câu cửa miệng tiêu chuẩn của nó. Tất nhiên, giọng nói này lập tức thu hút sự chú ý của không ít nữ tử xung quanh. Từ trước đến nay, nữ nhân không có khả năng chông cự lại những vật đáng yêu dễ thương. Tuy Đại Đế đáng khinh nhưng vẻ ngoài tuyệt đối không tệ.

- Linh sủng có thể nói chuyện, thật đáng yêu.

- Ái chà, đúng vậy, đúng vậy, ta thật muốn được sờ nó.

- Linh sủng này bán ở đâu vậy? Chắc không rẻ đâu.

- Vị công tử này, ngươi có bán linh sủng này không?

Càng lúc càng có nhiều nữ tử chú ý tới Đại Đế với ánh mắt tò mò.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi kéo Đại Đế từ trên vai xuống, ánh mắt nghiền ngẫm.

Đại Đế lập tức khiếp sợ, ôm thật chặt linh quả nói:

- Lão đại, bản Đại Đế bán nghệ không bán thân.

- Ngươi biết làm xiếc không? Ngươi biết giả vờ dễ thương.

Diệp Phàm bất đắc dĩ nói rồi đột nhiên ném Đại Đế lên trên cao. Đại Đế hoàng sợ hét lên.

- Ai có thể cướp được thì chính là của người đó.

Diệp Phàm lớn tiếng nói. Ánh mắt đám nữ võ tu xung quanh đều sáng ngời, bắt đầu xông về phía Đại Đế. Gương mặt béo múp của Đại Đế lập tức trắng bệch, giọng điệu trẻ con hô lớn:

- Bản bảo bảo là danh thú đã có chủ, ta là thần thú mà các ngươi vĩnh viễn cũng không chiếm được.

Một tiếng hô này trực tiếp làm kinh động không ít nữ tử. Càng lúc càng có nhiều nữ tử bắt đầu truy đuổi. Đại Đế cố hết sức vẫy cánh. Bên này xôn xao tất nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người. Diệp Phàm vận chuyển nguyên lực, thi triển Tam Bộ Nhất Thiểm, lao cực nhanh xuyên qua đám đông.

Vèo vèo vèo!

Đợi tới lúc đám đông lấy lại tinh thần, Diệp Phàm đã tới gần cổng chính của Vạn Đạo học phủ.

Đồng thời, tay phải hắn vẫy một cái, Đại Đế cảm giác được một lực lượng đặc biệt truyền đến, bắn nhanh về phía Diệp Phàm, ngồi vững ở trên vai Diệp Phàm. Mọi người lập tức nhìn về phía Diệp Phàm.

Nam tử phía sau Diệp Phàm khó chịu nói:

- Ngươi chen...

Diệp Phàm ném qua một chiếc nhẫn trữ vật. Sau khi hắn nhận lấy, lúc này cười nói:

- Đây là huynh đệ ta, ta chiếm vị trí này cho hắn.

Những người khác nghe vậy đều lộ ra ánh mắt khinh thường.

- Lão đại, không ngờ ngươi lấy vĩ đại thần thú làm mồi nhử. Ngươi làm vậy là phủ định giá trị của ta. Chuyện này, không có hai thiên linh quả thì không xong đâu.

Cái chân ngắn mập của Đại Đế khoanh trước ngực tức giận nói.

Những người khác cảm thấy bất đắc dĩ. Đây là loại linh sủng gì vậy? Đúng là thành tinh rồi. Nhưng thiên linh quả... Một quả ít nhất mười vạn nguyên thạch hạ phẩm, ngươi cũng thật sự dán nghĩ.

Nhưng đám đông thật sự thấy được cái gì gọi là tài lớn khí thô. Diệp Phàm trực tiếp lấy ra hai thiên linh quả cực phẩm ném cho Đại Đế. Đại Đế tất nhiên thành thạo nhận lấy, nhét vào trong nhẫn chứa vật của mình, thoả mãn ngồi ở trên vai Diệp Phàm.

Thiên linh quả cực phẩm?

Thiên linh quả cực phẩm có giá trị rất cao sao? Đây không phải là thiên linh quả bình thường, đáng giá khoảng mười hai vạn nguyên thạch trung phẩm, ngươi tùy tiện ném hai quả cho linh sủng của ngươi như vậy sao? Người này là ai vậy? Cũng quá khoe giàu rồi.

Tuy Diệp Phàm dựa vào Đại Đế đi tới khoảng năm trăm mét, nhưng rõ ràng hắn vẫn không hài lòng với khoảng cách này. Bảo hắn chờ mấy ngày để tiến một học phủ, thật sự là lãng phía thời gian, Diệp Phàm khoe giàu nhưng sự chú ý của mọi người nhanh chóng quay lại quá trình thu đồ đệ.

Phía trước đã bắt đầu thu đồ đệ nhưng tốc độ rất chậm, dù sao mỗi người đều phải kiểm tra tư chất. Diệp Phàm nhìn đám người xếp hàng phía trước, lấy ra một đống nguyên thạch trung phẩm, chắc khoảng một nghìn viên giao cho nam tử phía:

- Ngươi đổi vị trí cho ta, chỗ này sẽ là của ngươi.

Nam tử kia nghe vậy thì mỉm cười, vội vàng gật đầu nói:

- Không thành vấn đề!

Sau đó, Diệp Phàm không ngừng lấy ra nguyên thạch, một đường chen ngang thông suốt, đám võ tu còn lại nhốn nháo.

- Ta ngất, còn có thể chơi như vậy sao?

- Đây là trắng trợn khoe giàu đấy. Đoạn đường này có ít nhất nghìn người, chẳng lẽ hắn định bỏ ra một trăm vạn nguyên thạch trung phẩm chỉ để chen ngang?

Hành vi này của Diệp Phàm rõ ràng đã khiến không ít người chú ý, nhất là Diệp Phàm ôm nguyên thạch không ngừng ném cho người phía trước để đổi chỗ, đã trực tiếp khiến không ít cường giả cảm giác như bị sét đánh cho ngoài xém trong mềm.

Phía trước Vạn Đạo học phủ có một đài cao, trên đài cao chính là bia đá đo mạch. Một đám đệ tử thiên tài của Vạn Đạo học phủ đứng ở phía trên. Đệ tử dẫn đầu là một nữ tử mặc một váy màu đỏ, trên áo có huy hiệu Vạn Đạo học phủ bắt mắt, phía trên huy hiệu không ngờ là đệ tử tam tinh của Vạn Đạo Tháp.

Vạn Đạo Tháp tương tự như tháp Quân Hành, đại biểu cho đệ tử từ Siêu Phàm cảnh đến Hợp Thánh cảnh, đệ tử tam tinh đại biểu cho thiên tài tuyệt đỉnh của khu này.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)