Lâm Sơn hơi do dự. những người khác cũng do dự. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy đám con cháu của mình, ánh mắt tất cả trở nên kiên định.
Sau khi nhận lời đề nghị của Diệp Phàm, không chỉ cuộc sống của bọn họ sẽ thay đổi về chất, con cháu đời sau của bọn họ cũng sẽ nhận được điều kiện tu hành tốt hơn. Nếu bọn họ không nhận lời Diệp Phàm, dưới sự cưỡng ép của Giang gia, bọn họ thậm chí không bảo vệ nổi tổ trạch. Bọn họ còn cần phải suy nghĩ xem nên lựa chọn thế nào sao?
Diệp Phàm cho bọn họ một trăm vạn nguyên thạch thượng phẩm, tất nhiên không có khả năng nói một câu yên tâm về bọn họ là xong chuyện. Nói cho cùng, Diệp Phàm không có quan hệ sâu với, đây chỉ xem như một cuộc giao dịch. Chuyện Diệp Phàm đưa ra khế ước cũng không quá đáng, trái lại hắn càng làm vậy, bọn họ càng yên tâm hơn. Ít nhất Diệp Phàm thật sự cần bọn họ làm việc cho hắn.
- Diệp công tử, sau này Phong Lâm thương hội sẽ giống như thiên lôi, mặc Diệp công tử sai đâu đánh đó.
Lâm Sơn chắp tay cao giọng nói, đồng thời ép ra máu tươi, nhỏ vào trận văn khế ước trong tay của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe vậy mỉm cười:
- Rất tốt, ta tin tưởng Lâm gia chủ sẽ không hối hận. Thế lực của ta tên là Thiên Đế Môn, sau này Phong Lâm thương hội chính là một thành viên của Thiên Đế Môn. Đây là ký hiệu thần văn của Thiên Đế Môn.
Diệp Phàm nói xong, tùy tiện điểm nguyên lực xuống. Trên trán đám người Lâm Sơn xuất hiện một hoa văn nguyên lực vô cùng nhỏ bé.
- Môn chủ!
Những người khác đều chắp tay nói.
- Các ngươi không cần làm vậy, sau này cứ gọi ta công tử là được rồi. Đúng rồi, Lâm gia chủ, vừa rồi khi ta mới bước vào, phát hiện tổ trạch Lâm gia có vẻ rất cổ xưa. Nơi này đã tồn tại bao nhiêu năm rồi?
- Bẩm công tử, căn cứ theo nguyên quán của Lâm gia ta, tổ trạch đã tồn tại mấy vạn năm, đây cũng có thể là do trên nguyên quán ghi nhầm. Dù sao mấy vạn năm trôi qua, kiến trúc đều còn có thể bị xói mòn.
- À!
Diệp Phàm khẽ gật đầu. Quả thật có rất ít kiến trúc có thể chống đỡ được mấy vạn năm xói mòn, nhưng nếu nó có liên quan đến Tiên Cung thì soa?
- Có lẽ trên nguyên quán của các ngươi ghi không sai, ta thấy tổ trạch này không tầm thường. Đúng rồi, trên nguyên quán có thể ghi chép thứ gì khác đặc biệt không?
- Cái mày... Hình như không có. Đúng rồi, phía sau vườn chúng ta có một cái giếng cạn. Khi ta sinh ra, cái giếng cạn đã bị đóng lại. Cụ thể nó có gì thì ta không biết. Nhưng giếng cạn này bị một tảng đá lớn đậy lại. Tảng đá lớn này dường như đã dính liền với mặt đất, căn bản không có cách di chuyển được.
Lâm Sơn lắc đầu:
- Ta từng cố gắng đào một lỗ ở bên cạnh để vào trong, nhưng đất ở dây còn cứng hơn cả sắt thép. Ta dùng rất nhiều cách vẫn không thể làm gì được. Nếu công tử có hứng thú, có thể đi xem.
Có lẽ tổ trạch có bí mật nhưng Lâm Sơn đã hoàn toàn từ bỏ. Qua nhiều năm như vậy, bọn họ hết đời này tới đời khác cố gắng đi mở cái giếng cạn này ra, nhưng không có cách nào làm được.
Diệp Phàm nghe vậy thì đứng lên luôn:
- Mời Lâm gia chủ dẫn đường.
Lâm Sơn nghe vậy, lúc này đi phía trước, dẫn theo Diệp Phàm tới sân sau. Năm phút sau, Diệp Phàm đứng ở bên cạnh giếng cạn.
Lăng Hư Kiếm phía sau lưng hắn không ngừng phát ra tiếng kiếm reo. Đám người Lâm Sơn đều kinh ngạc nhìn Lăng Hư Kiếm. Diệp Phàm ra hiệu cho bọn họ đứng ở sang bên cạnh, chậm rãi đi tới bên cạnh tảng đá lớn kia. Tảng đá lớn trông có vẻ rất bình thường, nhìn qua chắc hẳn chưa tới nghìn cân, Diệp Phàm dùng một tay cũng có thể nâng lên được.
Diệp Phàm dùng hai tay ấn lên tảng đá lớn, sau đó dùng tất cả lực lượng:
- Lên!
... Tảng đá không hề nhúc nhích!
Diệp Phàm rút Lăng Hư Kiếm ra, chém xuống.
Không có vết tích gì!
Diệp Phàm cảm thấy nghẹn lời. Tảng đá kia có lai lịch thế nào vậy? Hắn có thể xác định tảng đá kia chắc chắn không gắn liền với mặt đất. cũng không có bất kỳ trận pháp nào phong ấn nó ở đây. Trái lại, cái giếng cạn cùng với mặt đất phía dưới bị trận pháp củng cố vững chắc, bằng không sơ ý một chút, không chừng dựa vào trọng lực, tảng đá này có thể lún sâu vào trong mặt đất.
Diệp Phàm vốn tưởng tảng đá này khiến Lăng Hư Kiếm phát ra tiếng kiếm reo. Bây giờ xem ra không phải như vậy. Thứ có liên hệ với Lăng Hư Kiếm có thể là đồ vật trong giếng cạn, bên dưới tảng đá này. Dù sao Lăng Hư Kiếm chém vào phía trên tảng đá vẫn không để lại chút dấu vết nào.
Bảo bối này tuyệt đối có liên quan đến Phiếu Miểu Tiên Cung. Nhưng vấn đề là hắn không có cách nào với tảng đá này. Lúc này, hắn vận chuyển Thái Sơ Hóa Vật Quyết, đạo vận của Diệp Phàm nhanh chóng hòa làm một với đạo vận của tảng đá.
Diệp Phàm có thể cảm giác được tảng đá này đã phần nào tán thành hắn, lúc này điên cuồng phát lực.
... Không hề nhúc nhích!
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Phàm bó tay. Thái Sơ Hóa Vật Quyết quả thật mạnh mẽ, có thể tránh cho linh vật thiên địa bài xích hắn, nhưng những linh vật không bài xích hắn, không có nghĩa là hắn có thể lấy những linh vật đi.
Giống như tảng đá này, người không có thủ đoạn đặc biệt, nhất định phải dựa vào lực lượng tuyệt đối để lấy nó ra, hơn nữa còn không thể luyện hóa, Diệp Phàm nắm giữ Thái Sơ Hóa Vật Quyết có thể luyện hóa được đồ vật, chỉ cần sử dụng lực lượng tiêu chuẩn thấp nhất lấy đi tảng đá lớn kỳ lạ này, nhưng vấn đề là lực lượng của hắn thậm chí còn chưa đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất.
Diệp Phàm bất đắc dĩ. Hắn tu hành Mệnh Thần Thuật, trên phương diện lực lượng đã có thể sánh ngang với hung thú, không ngờ còn chưa đạt được tiêu chuẩn, xem ra chỉ có thể chờ ít hôm nữa, sau khi tu vi tiến bộ rồi trở lại.
Sau khi từ bỏ tảng đá lớn, ba người Diệp Phàm ở lại trong Lâm gia tĩnh dưỡng. Lâm gia thu được tài lực cực lớn của Diệp Phàm, tất nhiên bắt đầu phát triển mạnh sản nghiệp của mình. Tuy Giang gia vẫn luôn nhằm vào bọn họ, nhưng dưới tài lực lớn của Lâm gia, Giang gia vẫn liên tục thất bại, tháo chạy.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba người Diệp Phàm vừa chờ đợi Thiên Phủ thu đồ đệ, vừa tu hành, củng cố tu vi mà mình đã nâng cao trong khoảng thời gian này.
Mãi đến khi còn lại một tháng cuối cùng là tới kỳ thu đồ đệ, ba người Diệp Phàm mới rời khỏi Lâm gia.
- Một tháng cũng đủ cho ta chạy tới Vạn Đạo Thành. Nhị đệ, tam đệ, những thứ này là tài nguyên tu hành của các ngươi trong mấy năm sau, hi vọng lần sau chúng ta gặp lại, các ngươi đã trở thành nhân vật yêu nghiệt số một số hai của Quân Hành học phủ.
Ở ngoài Lâm gia, Diệp Phàm nhìn Diệp Tàn và Diệp Quỷ cười nói.
- Đại ca đi một mình phải cố gắng bảo trọng, lần sau gặp lại, đừng để kém hơn đệ đệ.
Diệp Tàn nghe vậy, cũng chắp tay nói.
Trong lúc mấy người nói chuyện phiếm, một bóng người mập mạp bay tới:
- Đám phàm nhân ngu xuẩn, thần thú vĩ đại Đại Đế hạ xuống, mau dâng đầu gối của các ngươi ra.
Diệp Phàm nhìn về phía Đại Đế vừa bay tới, tay phải vẫy một cái. Đại Đế mất khống chế, bay đến trên tay Diệp Phàm. Diệp Phàm tùy tiện nhào nặn Đại Đế, cười nói:
- Gần một năm không gặp, ngươi mập hơn nhiều đấy. Xem ra ngươi đi theo bên cạnh Vệ Linh sống cũng không tệ lắm.
- Bản Đại Đế tới đâu cũng có người phàm nịnh bợ, nếu không ăn, sẽ chỉ khiến các nàng thương tâm thôi. Bản Đại Đế mang tư tưởng vĩ đại phổ độ chúng sinh, trợ giúp cho phần lớn đồng bào nữ mê trai thỏa mãn giấc mơ ôm thần thú.
- Ai có ăn thì ngươi tốt với người đó, đúng là Bàn Cầu không có phẩm hạnh. Vệ Linh không ra ngoài với ngươi sao?
Diệp Phàm cảm thấy nghẹn lời nói xong, ném ra một linh quả có phẩm chất rất tốt.
- Nàng ở Quân Hành học phủ bị một tên khốn kiếp quấy rầy mỗi ngày, phiền không chịu được, ra ngoài cũng có thể bị người kia bám theo. Nàng sợ để lộ hành tung của các ngươi nên bảo bản Đại Đế ra ngoài một mình.
Đại Đế dùng chân mập ngắn ôm lấy linh quả, cánh nhỏ phía sau vỗ nhẹ, ngồi ở trên vai Diệp Phàm trực tiếp gặm.
Diệp Tàn nghe vậy, sắc mặt trở nên khó coi, Diệp Phàm lại mỉm cười:
- Chờ đến học phủ, ngươi sẽ có thời gian trừng trị hắn. Ta phải rời đi trước, có việc gì thì dùng đá truyền âm ký ức liên hệ với ta.