Không ngờ Lăng Hư Kiếm có chút dao động.
Đây là tình hình chưa bao giờ xuất hiện, Diệp Phàm biết Lăng Hư Kiếm là chìa khoá mở ra Phiếu Miểu Tiên Cung, nhưng Phiếu Miểu Tiên Cung rốt cuộc ở đâu, làm sao để mở ra, Diệp Phàm đều không biết. Đời trước, hắn cũng chỉ nhận được tin tức về Phiếu Miểu Tiên Cung trong di tích khác, cũng nhận ra hình vẽ chìa khóa in trên đó chính là Lăng Hư Kiếm.
Vào lúc đó, Lăng Hư Kiếm đã bị Nhiếp Vân thu được, sau đó hắn bị Nhiếp Vân đánh bại phải dưỡng thương. Về phần cuối cùng Nhiếp Vân có mở ra Tiên Cung, có thu được truyền thừa hay không, Diệp Phàm đều không biết.
Thậm chí ngay cả địa điểm cụ thể của Tiên Cung thế nào, hắn cũng không biết. Bằng không cũng không chờ tới bây giờ vẫn chưa từng đi tìm. Nhưng không ngờ, hắn tới tổ trạch của Lâm gia, Lăng Hư Kiếm tự nhiên có dao động kỳ lạ.
- Diệp công tử, sao ngươi dừng lại ở đây?
Lâm Sơn nghi ngờ nói. Lúc tiến vào, Lâm Viện Viện đã giới thiệu về ba người Diệp Phàm.
- Thật ngại quá, ta vừa bị những dấu vết loang lổ của năm tháng đê lại trong phủ thu hút.
Diệp Phàm tùy ý nói. Hắn có không ít vấn đề, nhưng rõ ràng không thể hỏi lúc này.
Mấy người bước nhanh vào đại sảnh của phủ đệ. Lâm Viện Viện nói hết mọi chuyện xảy ra ở Đông Linh Cảnh cho Lâm Sơn nghe. Khi Lâm Sơn nghe nói Vệ Tùng làm phản, trong mắt không khỏi lộ vẻ bi ai và thất vọng.
Ba người Diệp Phàm lẳng lặng ngồi ở phía dưới, thưởng thức linh trà, cũng không nóng vội. Trên đường đi tới đây, Diệp Phàm phát hiện tổ trạch Lâm phủ tuy không nhỏ, nhưng không có bao nhiêu người, rõ ràng tình hình của Lâm gia còn tệ hơn hắn tưởng.
Nhưng đây là chuyện tốt, tổ trạch này có tác dụng lớn đối với hắn. Tuy hắn không biết nó và Lăng Hư Kiếm có quan hệ thế nào, Nhưng nếu có thể thu Phong Lâm thương hội về cho mình sử dụng, bí mật của tổ trạch này tất nhiên sẽ lộ ra trước mắt hắn.
Mà điều kiện trước tiên cho những điều này là phải làm cho Lâm gia tán đồng hắn.
- Cảm ơn Diệp công tử đã giúp đỡ. Lần này nếu không có Diệp công tử, Lâm gia ta không chỉ khó bảo vệ được tổ trạch, thậm chí ngay cả thành viên trong gia tộc cũng sẽ lưu lạc làm một bình dân nghèo khổ.
Lâm Sơn nghe Lâm Viện Viện nói xong, lúc này đứng lên, chân thành cúi người cảm ơn Diệp Phàm.
Hắn khác với Lâm Viện Viện, hắn sống trong thế giới võ tu nhiều năm như vậy, biết đây là một thế giới dơ bẩn bị lợi ích làm mê muội tâm can thế nào. Trong thế giới này, người vẫn giữ chữ tín giống như Diệp Phàm lại càng ít hơn.
- Lâm gia chủ không cần khách sáo. Ta với Lâm cô nương chẳng qua chỉ theo nhu cầu mỗi bên thôi.
Diệp Phàm khách khí nói.
- Diệp công tử, tuy các ngươi làm theo nhu cầu, nhưng ta biết rất rõ ràng, Long Huyết Ngọc giá trị ba trăm vạn nguyên thạch trung phẩm, là chí bảo không chế chống đỡ đối với bất kỳ một võ tu nào. Diệp công tử căn bản chưa từng nghĩ tới chuyện chém giết cướp đoạt, đây là nhân phẩm của Diệp công tử.
- Điểm thứ hai, tất cả Đông Linh Cảnh đều đang tìm Diệp công tử, nhưng không thu hoạch được gì, cho dù không dựa vào Phong Lâm thương hội chúng ta, ngươi hẳn cũng có cách riêng để bước vào Trung Linh Cảnh, cho nên lần này Phong Lâm thương hội chúng ta nhận được ân tình của công tử.
Lâm Sơn lắc đầu, chân thành nói.
- Nếu Lâm gia chủ đã biết thân phận của ta, ngươi hẳn biết Thiên Hạ thương hội đang tìm ta, nếu ngươi nói tung tích của ta cho Thiên Hạ thương hội, con đường sau này của Phong Lâm thương hội chẳng phải sẽ là con đường thênh thang sao?
Diệp Phàm nghe vậy nói có phần ám chỉ.
Lúc này Lâm Sơn lắc đầu:
- Diệp công tử cứ yên tâm, tuy Lâm Sơn ta không tính là cường giả gì cả, nhưng cũng biết lấy oán trả ơn thì thậm chí chẳng bằng chó lợn. Người sống một đời phải chú ý có ơn báo ơn có thù báo thù, Diệp công tử có ơn lớn với Lâm gia ta, sau này Diệp công tử có việc gì cần tới, cứ nói với ta.
Lúc này, Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Lâm Sơn, ánh mắt người nam tử trung niên này thản nhiên, thoạt nhìn không phải là tiểu nhân hèn mọn không chịu nổi. Diệp Phàm nói thẳng:
- Ta cũng không nói vòng vo với Lâm gia chủ nữa. Theo ta thấy, tình hình Lâm gia hiện tại rất tệ.
- Không sai. Bắt đầu từ một năm trước, sản nghiệp của Lâm gia chúng ta liên tục bị đả kích, thậm chí ra ngoài bán dạo cũng liên tục bị cường giả tập kích, cướp đi hàng hóa, tất cả những người trước đó vẫn hợp tác với thương hội chúng ta bắt đầu xa lánh chúng ta.
Lâm Sơn gật đầu nói:
- Chúng ta không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng ta đoán là người của Giang gia nhằm vào chúng ta. Nhưng ta không nghĩ ra tại sao bọn họ phải nhằm vào chúng ta.
Diệp Phàm hỏi thẳng vào vấn đề, rõ ràng có dụng ý của hắn. Bây giờ Lâm gia đã bấp bênh, Diệp Phàm có thể tiện tay lấy ra ba trăm vạn nguyên thạch trung phẩm, có lẽ có thể trợ giúp rất lớn đối với bọn họ. Vì vậy Lâm Sơn cũng không che giấu.
- Lâm gia chủ, ta với Thiên Hạ thương hội có mối thù sống chết không thể hóa giải. Một ngày nào đó, ta sẽ tiêu diệt Thiên Hạ thương hội. Cho nên ta tất nhiên phải bồi dưỡng thế lực của mình ở Trung Linh Cảnh. Ta cảm thấy nhân phẩm của Lâm gia chủ rất đáng tin cậy, cũng không biết Lâm gia chủ có khí phách theo ta làm việc không?
Diệp Phàm cao giọng nói.
- Chuyện này...
- Nếu Giang gia đối phó với Lâm gia, tất nhiên có đạo lý của hắn. Lần này bọn họ không thành công, tất nhiên sẽ có lần tiếp theo. Bây giờ Lâm gia có gì? Tính toán đâu ra đấy, cũng chỉ hai ba trăm vạn trung phẩm để sử dụng. Muốn dựa vào nó để chống đỡ một thương hội, quả thực là người si nói mộng.
Diệp Phàm nói tiếp:
- Cho dù Lâm gia từ bỏ thương hội, dùng số nguyên thạch này để sống nốt quãng đời còn lại cũng được xem là một lựa chọn tốt. Nhưng Giang gia sẽ dễ dàng tha cho các ngươi như vậy sao?
- Mà các ngươi theo ta, ta sẽ cung cấp cho các ngươi một trăm vạn nguyên thạch thượng phẩm làm tài nguyên khởi động. Nói cách khác, cũng chính là gần một trăm triệu nguyên thạch trung phẩm. Đừng nói là Giang gia, cho dù hai Giang gia trở lại, so về tài lực cũng không bằng các ngươi. Về phần Thiên Hạ thương hội, bọn họ đã mất đi tung tích của ba người chúng ta, chỉ cần các ngươi không nói, ai biết chúng ta có quan hệ với Lâm gia?
- Một trăm vạn nguyên thạch thượng phẩm?
Đám người Lâm Sơn nghe vậy đều cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Nguyên thạch thượng phẩm đấy. Số lượng này còn nhiều hơn tổng thu nhập một trăm năm của Lâm gia ở thời kì tốt nhất. Ai có thể từ chối được?
Lâm Sơn không từ chối được, những người khác trong Lâm gia cũng không từ chối được. Đề nghị này của Diệp Phàm đủ để cho bọn họ bí quá hoá liều.
- Lâm gia chủ, ta đoán ngươi cũng hi vọng Lâm cô nương đi học phủ học tập. Dù sao ngươi chỉ có một nữ nhi, có một trăm vạn nguyên thạch thượng phẩm, cho dù Lâm cô nương đi học phủ tùy ý du ngoạn, cũng hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì.
Diệp Phàm dụ dỗ tiếp. Một trăm vạn nguyên thạch thượng phẩm, nếu không phải lúc ra khỏi Đế Lâm, lừa tài nguyên của Thiên Hạ thương hội dùng để thu mua, hắn cũng không lấy ra được. Không thể không nói, Thiên Hạ thương hội quả thật rất giàu.
- Diệp công tử cho một khoản tiền lớn như vậy, chỉ vì một thương hội bình thường như chúng ta, sợ rằng còn có yêu cầu khác?
- Đương nhiên, một khoản tiền như vậy cũng không phải con số nhỏ đối với ta, nếu Lâm gia bằng lòng hợp tác với ta, vậy nhất định phải ký phần khế ước này. Một khi các ngươi phản bội ta, lực khế ước sẽ trực tiếp tiêu diệt các ngươi. Nói cách khác, nếu các ngươi đồng ý làm thủ hạ của ta, sẽ không có khả năng đổi ý giữa chừng.