Vô Địch Thiên Đế

Chương 50: Con chồng trước

Chương Trước Chương Tiếp

Cũng may Bắc Cung Hàn Tiêu nói tiếp:

- Diệp Quỷ, ngươi muốn được ban thưởng gì?

Hai mắt Diệp Phàm lập tức lóe sáng, đứng lên nói trước:

- Hàn... Hoàng thượng, tam đệ của ta không giỏi ăn nói, cứ để ta nói đi. Hắn và nhị đệ của ta vẫn ước mong tới Thiên Phủ, hy vọng có thể tham dự đại hội tuyển đồ đệ của Thiên Phủ vào đầu xuân sang năm.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy thoáng ngây người, sau đó cao giọng nói:

- Chuyện này có gì đâu. Hai tiêu chuẩn của gia tộc Đông Hoàng sẽ nhường lại cho hai đệ đệ của ngươi.

Đông Hoàng Không Văn nghe xong, sắc mặt biến đổi. Đông Hoàng Thiến Thiến càng tái mặt. Hai tiêu chuẩn của gia tộc Đông Hoàng lần này chính là của Đông Hoàng Vũ và Đông Hoàng Thiến Thiến. Nếu giao cho Diệp Quỷ và Diệp Tàn, vậy chẳng phải bọn họ không có cơ hội nữa?

Thiên Phủ tuyển đồ đệ, số lượng người của mỗi vương triều tới tham gia dự thi có giới hạn. Cho dù là Sở Hoàng cũng không thể tùy tiện tăng thêm hai suất. Diệp Phàm cũng không biết điều này, đúng là trời xui đất khiến.

- Hoàng thượng, ta không phục. Dựa vào đâu mà cướp đi tiêu chuẩn của ta và ca ta?

Đông Hoàng Thiến Thiến cao giọng nói.

Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, lãnh đạm nhìn Đông Hoàng Thiến Thiến, đột nhiên đứng lên:

- Vì sao à? Ta không cần giải thích với ngươi. Trên tay gia tộc Đông Hoàng tốt nhất nên sạch sẽ một chút. Nếu dám thu đồ của Hán Quốc, đừng trách quả nhân vô tình!

Bắc Cung Hàn Tiêu nói xong, trực tiếp phất tay áo rời đi. Vẻ mặt Đông Hoàng Không Văn rất khó coi, đứng tại chỗ, lãnh đạm nhìn Đông Hoàng Thiến Thiến và Đông Hoàng Vũ, sau đó xoay người rời đi.

Rất nhiều thế lực khác đều bắt đầu tới chào hỏi Diệp Phàm. Diệp Phàm lần lượt đáp lễ.

Chẳng bao lâu, tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại Bắc Cung Tuyết tinh nghịch đứng ở bên cạnh Diệp Phàm, khẽ nói:

- Sư phụ, cám ơn ngươi giải vây giúp ta. Ta quyết định mời ngươi đi tới tửu lâu tốt nhất ở Hoàng Đô ăn một bữa cơm, không cho phép ngươi từ chối.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi ngây người, trong lòng thầm buồn cười. con nhóc này còn hiếu thảo vậy sao? Cũng tốt, chuyện của hai đệ đệ đã giải quyết xong. Hắn cũng muốn mượn cơ hội này chúc mừng.

- Tất nhiên không thành vấn đề, nhưng ta muốn dẫn theo hai người bọn họ đi cùng.

Diệp Phàm cười nói.

- Được, được, được, Thính Vũ tỷ tỷ và Linh Nhiên tỷ tỷ cũng đi, chỉ có sáu người chúng ta thôi.

Bắc Cung Tuyết cười nói.

- Được, không thành vấn đề.

Diệp Phàm gật đầu nói, chỉ là vẫn nhìn Bắc Cung Tuyết với ánh mắt kỳ quái, luôn cảm thấy nàng lại có âm mưu gì đó.

Sau khi cáo từ, hắn vừa trở lại Mặc Vương Phủ, đã có hạ nhân qua truyền hắn vào hoàng cung.

Sau khi Diệp Phàm chạy tới hoàng cung, đi thẳng vào ngự thư phòng, lúc này thấy Bắc Cung Hàn Tiêu và Bắc Cung Tuyết đang nói chuyện với nhau. Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn thấy Diệp Phàm, không khỏi cười nói:

- Diệp hiền chất tới rồi, ngồi đi.

- Hàn thúc!

Diệp Phàm chắp tay nói, không khách sáo ngồi xuống. Đúng lúc Bắc Cung Tuyết ở bên cạnh, từng mùi thơm của thiếu nữ truyền vào trong mũi hắn, khiến hắn không khỏi cảm thấy khác thường, mùi thơm này có hơi ngọt, có chút yên tĩnh.

- Tuyết Nhi nói ngươi muốn dẫn nàng ra đi du ngoạn một ngày. Ta sợ con nhóc này tìm lý do lừa gạt ta, cho nên đặc biệt hỏi thăm ngươi?

Bắc Cung Hàn Tiêu cười nói. Năng lực tình báo của hắn mạnh mẽ thế nào? Tối hôm qua đám người Bắc Cung Tuyết đi tới Văn Hương Thức Nhân, sáng sớm chuyện này đã được đặt ở trên trên bàn của hắn.

Lúc này, hắn ra lệnh cấm túc nàng. Bởi vậy, sau bữa tiệc trở về, Bắc Cung Tuyết đến tìm hắn, tuyên bố Diệp Phàm muốn dẫn nàng ra ngoài du ngoạn.

Điều này làm Bắc Cung Hàn Tiêu rất vui mừng. Chuyện tốt, đây tuyệt đối là chuyện tốt. Nếu có thể nhân cơ hội này tuyển Diệp Phàm làm phò mã, vậy tất cả đều viu mừng.

Nhưng hắn cũng biết tính tình của Bắc Cung Tuyết, hiếu động đáng yêu, tùy hứng hoạt bát. Diệp Phàm lúc thì phóng đãng bất kham, lúc lại trầm ổn khí thế, lúc thì bộc lộ tài năng, lúc lại khiêm tốn nội liễm. Nếu nói hẹn hò, nhìn thế nào cũng không giống như lời Diệp Phàm có thể đưa ra.

Vì vậy hắn đặc biệt gọi Diệp Phàm qua hỏi.

Trong lòng Diệp Phàm không khỏi bất đắc dĩ. Hắn đã cảm giác được Bắc Cung Tuyết có mờ ám, quả nhiên con nhóc này làm gì có lòng tốt mời hắn ăn cơm, hoàn toàn là mượn cơ hội để ra ngoài chơi.

Sau lần trước ra khỏi hoàng cung tới Văn Hương Thức Nhân, con nhóc này giống như chim xổ lồng, như cá vào biển, ba ngày hai lượt muốn ra ngoài đi dạo.

Bắc Cung Tuyết bĩu môi, đôi mắt to oan ức nhìn Diệp Phàm với vẻ mong chờ.

Diệp Phàm không khỏi mỉm cười:

- Đúng, lần này ta ở chỗ của Tiểu Tuyết lâu như vậy, cũng muốn biểu đạt lòng biết ơn của ta.

Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn ánh mắt Bắc Cung Tuyết, trong lòng đã đoán được phần nào nhưng không vạch trần, cao giọng nói:

- Nếu thế thì đi chơi vui vẻ đi. Vừa lúc chỉ còn năm ngày nữa là tới Xuân Tịch. Cũng để cho Tuyết Nhi cảm nhận được sự náo nhiệt của Hoàng Đô trong năm ngày này.

- Ngươi cứ ở lại Mặc Vương Phủ, không cần quay về hoàng cung, buổi tối Xuân Tịch quay về hoàng cung ăn cơm. Diệp hiền chất cũng tới, dẫn cả hai đệ đệ và mẫu thân ngươi tới luôn.

Diệp Phàm nghe vậy lập tức nhăn nhó mặt mày. Năm ngày... với tính tình của con nhóc này, sợ là có thể lật tung cả vương phủ mất. Hơn nữa năm ngày này hắn còn phải bảo vệ an toàn cho Bắc Cung Tuyết, làm gì còn có thời gian tu hành.

Đây đúng là mua một tặng một.

Bắc Cung Tuyết nghe vậy, hai mắt híp lại như vầng trăng khuyết, lộ cả răng khểnh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy rõ vẻ hài lòng.

- Thế nào, Diệp hiền chất không muốn à?

Bắc Cung Hàn Tiêu buồn cười nói.

- Muốn, muốn. Nhưng nếu Xuân Tịch chúng ta cùng qua, có thể không phù hợp không?

Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.

- Ngươi cứ việc yên tâm. Mặc dù ta là hoàng đế nhưng cũng từ trong dân dã đi ra, bây giờ chỉ có ba thê tử và hai hài tử, các ngươi qua cũng thêm náo nhiệt.

Bắc Cung Hàn Tiêu khoát tay nói.

Chuyện này được quyết định như vậy. Khi tới Diệp Phàm một thân một mình, lúc trở về lại dẫn theo một con chồng trước. Tuy con chồng trước này xinh đẹp nhưng không nói đạo lý.

Bắc Cung Tuyết thay đổi trang phục, nữ mặc nam trang, cưỡi ngựa đi theo sau Diệp Phàm, cũng không biết lấy đâu ra một thanh trường kiếm, đeo lên người, thể nghiệm cảm giác làm một thị vệ.

Trên đường đi tới, không ít người chú ý. Có Bắc Cung Tuyết ở đây, xác suất quay đầu là một trăm phần trăm, không ít nữ tử còn nhìn lén Bắc Cung Tuyết. Không thể không nói, năng lực ngụy trang của cũng Bắc Cung Tuyết không tệ lắm, người không có năng lực quan sát, thật sự không nhìn ra nàng là nữ tử.

Nhưng mọi người cơ bản đều sẽ thán phục một câu, nam tử thật xinh đẹp.

- Sư phụ, ta cải trang thế nào? Có phải rất lợi hại không?

Bắc Cung Tuyết thúc ngựa đi song song với Diệp Phàm, nói.

- Cũng chỉ giấu giếm được bách tính bình thường thôi. Võ giả đều có thể nhìn ra.

Diệp Phàm nghe vậy cười nói.

- Hừ, ta mới không tin. Sư phụ, ngươi lợi hại như vậy, năng lực dịch dung của ngươi thế nào?

Bắc Cung Tuyết đột ngột nói. Loại chuyện dịch dung này, người bình thường không thể làm được. Nhưng ở trong mắt nàng gần, Diệp Phàm như không gì không làm được, nghĩ đến khiêu chiến mới này, trong lòng nàng không khỏi kích động.

- Ta tất nhiên lợi hại hơn ngươi nhiều, nếu ta dịch dung, cho dù là ngươi cũng không thể biết được.

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói.

- Sư phụ, ngươi khoác lác. Ngươi dịch dung lợi hại thế nào ta không biết, nhưng ta dịch dung chắc chắn không thành vấn đề. Ngươi xem, những người này chẳng phải đều coi ta là nam tử sao?

Bắc Cung Tuyết kiêu ngạo nói, nhưng vào lúc này, bốn bóng người chắn trước mặt bọn họ. Người dẫn đầu cầm một cái quạt giấy, ánh mắt nóng bỏng:

- Đúng là một tiểu nương tử xinh đẹp!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️