Vô Địch Thiên Đế

Chương 498: Trò hay kết thúc

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phàm thản nhiên nhận lấy linh trà và uống cạn. Những người khác đều không nghi ngờ hắn.

Rõ ràng độc này không phát tác ngay. Diệp Phàm phát động thần văn nguyên lực, phát hiện ra độc này thậm chí có tác dụng làm cho công lực phân tán. Diệp Tàn kín đáo liếc nhìn Diệp Phàm. Diệp Phàm khẽ lắc đầu. Hắn muốn xem thử rốt cuộc trò hay này sẽ diễn thế nào.

Sau khi ăn uống một lúc, lão già kia rất nhiệt tình chia linh trà cho đám người có cảnh giới cao hơn, đợi tất cả mọi người uống linh trà xong, lão già kia mới thở phào nhẹ nhõm.

Đám đông nhanh chóng trở lại vị trí của mình, mỗi người đều bận rộn dựng lều trại. Trời tối dần, nhưng vào lúc này chợt có một tiếng hét kinh hãi truyền đến.

- Ngươi muốn làm gì? Vệ Thần, ngươi thả ta ra.

Là nữ tử áo trắng kia.

- Vệ Thần, ngươi dám vô lễ với tiểu thư.

Một tiếng quát vang lên.

Keng keng keng.

Phụt!

Lều trại bị đánh nát, một thị nữ bay ra ngoài. Đồng thời tất cả mọi người trong lều trại đều bị kinh động, ai nấy đều rút đao kiếm ra, vây quanh lều trại ở giữa.

- Nguyên lực của ta!

Thị nữ kia kinh ngạc kêu lên, một tiếng này giống như một mồi dẫn lửa, rất nhiều lính đánh thuê và hộ vệ đều kinh ngạc, không ngờ bọn họ không có cách nào điều động được nguyên lực. Chuyện gì xảy ra vậy?

- Xuân nhi.

Thiếu nữ áo trắng sợ hãi hét lên một tiếng, giãy giụa chạy ra, ôm lấy thị nữ, gương mặt đầy lo lắng. Đồng thời, lão già từ trong một lều trại khác đi ra. Phía sau hắn liên tục truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, một nửa hộ vệ bị người một nhà giết chết.

Diệp Phàm lẳng lặng nhìn trận giết chóc này. Nếu hắn đoán không sai, lão già này tự trộm đồ mình trông coi. Qua vài câu nói giữa lão già và nữ tử kia, Diệp Phàm có thể đoán được, tình cảnh gia tộc của nữ tử này đặc biệt khó khăn, nếu không đã không để cho một nữ tử yếu đuối như vậy bí quá hoá liều đi tới Đông Linh Cảnh giao dịch chí bảo.

Chắc lão già này tương tự với quản gia trong gia tộc của nữ tử này. Xem tình hình hiện nay, chắc quản gia kia vì bảo bối mới phản lại gia tộc.

Một nửa số thị vệ này bị hắn thu mua, còn một nửa tất nhiên mất mạng xuống Hoàng Tuyền.

Diệp Phàm đã sớm biết lão già này có hành động mờ ám, nếu hắn sớm vạch trần, có thể những hộ vệ này sẽ không phải chết. Nhưng điều này không mang lại lợi ích thực tế cho Diệp Phàm. Hắn từng giết không ít người, không có lòng trắc ẩn này.

Còn nếu bây giờ cứu nữ tử này, Diệp Phàm ngả bài, tin tưởng sau đó nàng sẽ chủ động thuê hắn đưa vào Trung Linh Cảnh. Dù sao chỉ dựa vào nàng và một thị nữ, căn bản không thể trở lại gia tộc ở Trung Linh Cảnh.

Có mối quan hệ này, Diệp Phàm có thể bớt đi không ít tài nguyên, cũng có thể tránh được sự lục soát của Kiếm Tông và Thiên Hạ thương hội bên Trung Linh Cảnh này, thương gia vượt qua tiên cảnh để buôn bán chắc hẳn có không ít đặc quyền trên một số phương diện.

Cho nên, những thị vệ này chết chỉ có lợi cho hắn thôi. Diệp Phàm tất nhiên sẽ không căn cứ vào suy nghĩ cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ để làm chuyện tốn sức còn không được cám ơn.

- Vệ gia gia, ngươi?

Nữ tử áo trắng cả giận nói.

- Thật ngại quá tiểu thư, Lâm gia đã đến tình trạng cùng đường bí lối, cho dù vận chuyển bảo bối này về Trung Linh Cảnh, chẳng qua cũng chỉ giải quyết được tình hình khẩn cấp, tuyệt đối không có tác dụng quá tới đối với tình cảnh thực tế, chẳng bằng đưa vật ấy cho ta, Vệ Tùng ta ở Lâm gia cẩn thận mấy chục năm, cũng nên được hưởng phúc.

Lão già nghe vậy mỉm cười.

Lý Tuyền Tố đứng bên cạnh Diệp Phàm sửng sốt nhìn Vệ Tùng. Bởi vì là người của Ngô lão nên Lý Tuyền Tố rất có thiện cảm với Vệ Tùng. Nàng thấy lão già chăm sóc cho nữ tử áo trắng suốt dọc đường, dường như nhìn thấy Ngô gia gia chăm sóc cho mình vậy.

Nhưng bất kể thế nào, nàng cũng không đoán được kết quả này.

- Ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy chứ? Lâm gia chúng ta đối xử với ngươi không tệ, bây giờ Lâm gia gặp nạn, ngươi lại muốn bỏ đá xuống giếng. Lẽ nào ngươi không có lương tâm sao?

Lâm Viện Viện nói với vẻ khó tin.

- Người không vì mình, trời tru đất diệt. Thật ngại quá tiểu thư, ngươi yên tâm, cháu trai ta vẫn rất có thiện cảm với ngươi. Ngươi có thể đi theo chúng ta hưởng thụ cuộc sống với chất lượng tốt.

Vệ Tùng cao giọng nói, sau đó nhìn về phía rất nhiều lính đánh thuê, mỉm cười nói:

- Các vị, cảm ơn các ngươi đã hộ tống cả chặng đường. Bây giờ, ta tiễn các ngươi một đoạn đường.

- Lão tiên sinh, ngươi làm vậy là có ý gì? Chúng ta không chặn đường kiếm tiền của ngươi, mọi người đều ra ngoài kiếm sống, cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?

Đao Phương cao giọng nói.

- Các ngươi quả thật không chặn đường kiếm tiền của lão hủ. Nhưng bây giờ các ngươi đã biết lão hủ vận chuyển bảo bối từ Trung Linh Cảnh tới đây, bây giờ các ngươi đều trúng độc, lão hủ còn có thể chèn ép được các ngươi, nếu để cho các ngươi rời đi, các ngươi sẽ không muốn đồ vật trong này sao?

- Lão tiên sinh, chỉ cần ngài để cho chúng ta rời đi, chúng ta sẽ làm như không nhìn thấy mọi chuyện ở đây. Nếu bây giờ ngươi giết chúng ta, chúng ta cũng không phải không có huynh đệ bằng hữu, đến lúc đó bọn họ sẽ báo thù cho chúng ta.

- Báo thù à? Đi Trung Linh Cảnh sao? Các ngươi đi được sao?

Vệ Tùng nhếch môi xem thường, sau đó nhìn về phía Xà Vũ và không nữ nữ đánh thuê có dáng người nóng bỏng, cao giọng nói:

- Nam nhân giết hết, nữ nhân phế tu vi, giữ lại cho cháu ta.

Hộ vệ phía sau hắn nghe vậy thì đáp vâng, sau đó nguyên lực đột nhiên được phát động, trong đám hộ vệ có không ít cường giả Cương Thể cảnh.

Cuộc tàn sát lập tức được tiến hành. Trong bốn người Diệp Phàm, ngoại trừ Lý Tuyền Tố bị trúng độc, những người khác đều không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng lúc này bọn họ vẫn phải diễn kịch, bốn người bọn họ rõ ràng không thu hút sự chú ý của đám hộ vệ, chỉ có hai tên hộ vệ truy sát bọn họ.

Bốn người trốn đông trốn tây, không có nguyên lực nhưng dường như luôn may mắn tránh được đòn tấn công của đối phương. Chẳng bao lâu, những người lính đánh thuê khác đã bị giết sạch. Đám lính đánh thuê này thật ra cũng tàn nhẫn, dưới tình huống không có nguyên lực đã thật sự liều mạng với mấy thị vệ.

Về phần nữ đánh thuê đều bị phế bỏ tu vi, chỉ còn lại có bốn người Diệp Phàm vẫn đang 'giãy giụa'.

Lý Tuyền Tố đúng là đang giãy giụa, lúc này trong mắt nàng chỉ có sự tuyệt vọng. Nàng không ngờ ba người Diệp Phàm mạnh mẽ như thế, không ngờ cũng trúng độc. Đây là thời điểm võ tu nguy hiểm đáng sợ sao?

- Ừ, tranh thủ thời gian giết đi.

Lão già rõ ràng không nhịn được nữa, nói. Các thị vệ khác bắt đầu bao vây đám người Diệp Phàm.

- Được rồi, không chơi nữa.

Diệp Phàm đột ngột nói ra một câu không đầu không đuôi. Sau đó, Diệp Quỷ rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang xé rách tất cả, thị vệ xung quạnh xông tới không ngờ đã lập tức mất đi tiếng động.

Một kiếm đã giết chết tám chín hộ vệ Cương Thể cảnh, người còn sống sót nhìn cảnh tượng này đều chấn động.

Gương mặt Lý Tuyền Tố cũng dại ra. Không ngờ ba người này không trúng độc? Cũng đúng, bọn họ mạnh mẽ như thế, cả Đông Linh Cảnh đều đang tìm bọn họ, nếu bọn họ dễ dàng chết ở đây, chẳng phải quá nực cười sao? Ba người này diễn giống như thật, thậm chí ngay cả nàng cũng bị lừa.

Tay phải Diệp Phàm nắm tay Lý Tuyền Tố, sau đó nguyên lực di chuyển một vòng, loại bỏ tất cả độc tố của nàng.

Sau đó, Diệp Phàm thả tay ra, dẫn theo đám người Diệp Tàn đi về phía Vệ Tùng.

- Các ngươi, sao các ngươi có thể không trúng độc được? Các ngươi là ai?

Vệ Tùng hơi kinh hãi nói, vẻ đắc ý trên mặt lập tức biến mất, khủng hoảng không ngừng tăng lên.

Không chỉ có Vệ Tùng, Xà Vũ và rất nhiều nữ tử khác, thậm chí cả thiếu nữ áo trắng kia cũng đoán ra được bốn người Diệp Phàm tuyệt đối không phải là lính đánh thuê bình thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)