Lý Tuyền Tố cực kỳ ngoan ngoãn khắc hoạ trận pháp, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Diệp Phàm tốn một tháng dùng Hằng Vẫn Thiên Hà Thủy tăng tư chất nàng lên tới Thần Võ nhất tinh, đồng thời, Vạn Niên Khổ Tủy cô đọng nguyên lực, giúp chiến lực nàng vượt xa những người cùng giai.
Hơn nữa hắn còn cho nàng phiên bản đơn giản hóa của Luân Hồi Ấn và đủ loại võ kỹ tu hành.
Như vậy lại qua nửa tháng, mấy người cuối cùng bắt đầu lên đường.
Diệp Phàm dùng linh điểu truyền âm triệu tập đám người Vân Nhất, sau khi giao đám người Vương Uy Phong cho các nàng, thuận tiện mang theo Lý Tuyền Tố rời đi.
Mấy người ra vẻ dong binh, nhận nhiệm vụ hộ tống thương đội ở Thiên Thành tiến về Đường quốc.
Sơn mạch Thiên Thú.
Một đội ngũ gần bốn mươi người chậm rãi tiến lên, mỗi người đều cưỡi Thiên Linh Mã, ở giữa là hai chiếc xe ngựa, bốn người Diệp Phàm ăn mặc trang phục võ tu phổ thông, lẳng lặng ở trong đội ngũ.
Diệp Phàm đeo trường cung, bên hông thắt một thanh chủy thủ. Thuật dịch dung của Diệp Phàm vô cùng kỳ diệu, tướng mạo bốn người vốn cực kỳ xuất chúng, tuyệt đối là tồn tại chói sáng trong đám người, sau khi được Diệp Phàm dịch dung thì trở nên hết sức tầm thường.
Nhưng bất kể như thế nào khí chất của bốn người vẫn không thể che giấu, nhất là ba người Diệp Phàm,vẻ bình tĩnh và lãnh đạm kia khiến người ta có cảm giác an toàn khó tả.
Trong đội ngũ chuyến này trừ những người chủ trong hai chiếc xe ngựa và hơn mười tên hộ vệ, còn có ba đoàn dong binh, bốn người Diệp Phàm xem như ít nhất, hai đoàn đội khác đều có quy mô khoảng bảy người.
Trong những người này, nam thì thô bạo, tuấn tú hoặc lạnh lùng, nữ thì mê hoặc, điềm đạm hoặc lạnh lùng, nhưng không có ngoại lệ, trên người ai cũng có ít nhiều sát khí.
- Trời đã tối rồi, mọi người ở đây nghỉ ngơi một lát.
Đột ngột, trong xe ngựa truyền đến một câu, giọng nói thanh thúy dễ nghe, những ngày này Diệp Phàm đã biết thân phận của người thuê, là một thương gia có thế lực, theo lời bọn họ hẳn là Đường quốc, nhưng theo quan sát của Diệp Phàm, những người này rất có thể là thương gia Trung Linh cảnh.
Giao dịch mua bán giữa Đông Linh cảnh và Trung Linh cảnh khá là tấp nập, thương nhân xung quanh hai nơi này cực kỳ đặc biệt, khi hai đại Linh cảnh kiến lập truyền tống trận đã có quy định bất thành văn, chỉ cần vật trên tay thương nhân đủ quý giá là có thể miễn trừ phí tổn truyền tống vừa đi vừa về, đây cũng là xúc tiến hai Linh cảnh phát triển.
Mà sở dĩ những thương nhân này nói bọn họ là Đường quốc chính là vì che giấu tai mắt người khác, vật quý trọng có thể miễn trừ phí tổn truyền tống đủ khiến những lính đánh thuê này điên cuồng, phải biết, lợi nhuận giao dịch qua lại giữa hai Linh cảnh cao đến kinh người, tương tự tính nguy hiểm trong đó cũng là cực lớn.
Những thương nhân này không phải mời không nổi cường giả làm hộ vệ, nhưng chuyện trên đường bị hộ vệ giết người đoạt bảo cũng không ít, dần dà những thương gia này cũng khôn ra, cái kia chính là hạ thấp mình trở thành thương gia tầm thường, mời hộ vệ tầm thường mới lừa dối trót lọt.
Diệp Phàm không hề hứng thú với đồ vật của thương gia, dù vật quý trọng cũng là đồ vật của người khác, loại chuyện cướp gà trộm chó này Diệp Phàm không làm được, hắn chỉ mượn thân phận này tiến về truyền tống trận Đường quốc, đoạn đường này cũng đụng phải không ít đệ tử Kiếm Tông điều tra, đều bị đám người Diệp Phàm lừa dối trót lọt.
- Toàn thể nghỉ ngơi!
Người đàn ông dẫn đầu cao giọng nói, tu vi người này là cao nhất nơi đây, tên là Đao Phương, Cương Thể cảnh thất trọng, cũng là thủ lĩnh trên danh nghĩa hiện tại của đoàn đội này. Thế giới dong binh rất đơn giản, nắm đấm người nào mạnh thì người đó có quyền nói.
Diệp Phàm quơ quơ tay phải, ba người Diệp Tàn lập tức dừng lại, mấy người cùng nhau nhảy xuống, để Thiên Linh Mã ở một bên, lấy ra một chút linh thảo thấp kém cho bọn chúng ăn, sau đó ngồi trên mặt đất, nhiệm vụ bọn họ chính là cảnh giới phương hướng có thể xuất hiện nguy hiểm.
Đoàn người của dong binh đoàn khác cũng dừng lại, đám người nhanh chóng vây xe ngựa vào giữa, sau đó theo nhóm hai ba người bắt đầu nghỉ ngơi. Ban đêm sơn mạch Thiên Thú cũng không yên bình, nhưng lần này quy mô đội ngũ không nhỏ, trừ phi gặp phải hung thú tứ phẩm hoặc là linh thú, nếu không vấn đề sẽ không quá lớn.
Hai nữ tử trên xe ngựa phía trước đi xuống, trong đó một nữ tử mang quần dài trắng, trên mặt trắng bệch, hiển nhiên đoạn đường này bôn ba khiến nàng có chút không thích ứng, tướng mạo khá là xinh đẹp, toàn thân trên dưới có một cỗ khí chất yếu đuối.
Nữ tử bên người nàng ăn mặc trang phục nha hoàn, váy dài màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm, tu vi vậy mà cũng đạt tới Nhập Cương thất trọng.
xe ngựa Đằng sau đi xuống một lão giả và một thiếu niên tuấn tú, bên hông thiếu niên kia giắt một thanh trường kiếm, trên trường kiếm có một khối ngọc bội, thoạt nhìn có chút giống công tử quý tộc.
- Viên Viên.
Thiếu niên kia dịu dàng nói, sau đó đi đến bên cạnh nữ tử, mặt lộ vẻ quan tâm:
- Thân thể có khỏe không?
- Thần ca không cần lo lắng, ta không sao.
Trên mặt nữ tử áo trắng lộ ra ý cười lễ độ, hiển nhiên không có ý gì khác với nam tử.
- Tiểu Thần, chú ý thân phận.
Lão giả kia vội vàng đi tới khiển trách một tiếng, sau đó đi đến cạnh nữ tử, trên gương mặt già nua tràn đầy nụ cười nói:
- Tiểu thư, vất vả cho ngươi, nếu không phải trong gia tộc... Ai, cũng sẽ không để ngươi tự mình đi ra.
- Vệ gia gia, không sao đâu.
Nữ tử áo trắng lắc đầu, nhìn về Diệp Phàm và một đám dong binh và hộ vệ, cười nói:
- Lần này đa tạ chư vị đại ca đại tỷ bảo hộ chúng ta, ở đây ta có một ít thịt linh thú nhất phẩm Thiết Tích Trư, mọi người cùng nhau ăn đi.
Vừa nói, nàng nhìn qua thị nữ bên cạnh, thị nữ lập tức lấy ra một con Thiết Tích Trư to lớn, sau đó bắt đầu thuần thục mổ xẻ.
Thịt linh thú có thể là đồ tốt, lập tức trên mặt đông đảo dong binh lộ ra vẻ tươi cười, mỗi đoàn đội để lại một người phụ trách canh gác, những người khác thì xông tới.
Diệp Phàm để Diệp Quỷ canh giữ tại chỗ rồi mang theo Diệp Tàn và Lý Tuyền Tố đi tới, đã là dong binh, Diệp Phàm sẽ không biểu hiện khác biệt với kẻ khác.
Rất nhanh, thịt Thiết Tích Trư dưới sự hợp lực của mọi người được nướng chín, một đám người lập tức ăn ngấu nghiến.
Một đám người vừa nói vừa cười, tuy mấy người không quá quen thuộc, nhưng lúc này mọi người cùng một đường, bọn họ nhanh chóng làm quen.
Đội bảy người dong binh đoàn đầu tiên, mạnh nhất chính là Đao Phương, Cương Thể thất trọng, đoàn đội bảy người thứ hai, mạnh nhất là một nữ tử, tên là Xà Vũ, thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp, ăn mặc hở hang lộ liễu khiến người ta trong nháy mắt có thể sinh ra dục vọng nguyên thủy nhất.
Đao Phương hiển nhiên rất có ý với Xà Vũ, dù sao trong đêm dài đằng đẵng, được triền miên với yêu tinh này, tuyệt đối là một chuyện vui vẻ
Bốn người Diệp Phàm dường như tương đối trầm mặc, chỉ là không mặn không nhạt nói vài lời, nhưng hai mắt Diệp Phàm cũng không ngừng đảo qua tên lão giả kia, trực giác của hắn mách bảo hắn đề phòng lão giả này, đồng thời Diệp Tàn nhìn thấy tử khí trên thân người này rất nặng.
- Mọi người khát nước rồi, đây là linh trà đặc biệt của Thương Hội chúng ta, không chỉ có hương vị thơm ngọt, hơn nữa còn có tác dụng giải khát.
Lão giả đột ngột lấy ra không ít linh trà cười nói.
Diệp Phàm khẽ chau mày, linh trà này có thể làm linh lực thần văn của ta tự phát vận chuyển, lão giả này quả nhiên có vấn đề.