Trong lòng Triệu Quang Địch vui mừng suýt nữa bật cười. Sở Quốc này cái khác không nhiều, loại này người tự cho mình là đúng lại thật sự không ít.
Còn có mấy người nói nhỏ, biểu thị sự bất mãn của mình.
- Diệp Phàm này hoàn toàn không để ý tới hạnh phúc của công chúa, thật quá đáng. Chỉ vì chút xích mích mà lãng phí cục diện đang tốt đẹp như vậy.
- Ôi, chung quy vẫn còn quá trẻ. Diệp Quỷ cường thế như vậy, không ngờ lại đi xuống.
- Biết đâu đấy. Hắn không phải là đại ca sao?
- Cắt, ngươi cho rằng hắn có thực lực mạnh mới thành đại ca sao? Diệp Quỷ Diệp Quỷ, họ Diệp. Có người nói lúc Diệp Phàm tiêu diệt Diệp gia, đã từng bỏ qua cho mấy người, Diệp Quỷ này chắc hẳn là một người trong đó.
Một đám người bên cạnh nói chuyện càng lúc càng lớn, có lẽ vì có rất nhiều người bất mãn, cuối cùng có người nói thẳng:
- Sở Hoàng, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của Sở Quốc chúng ta, sao có thể để một vương gia nhỏ bé tùy ý quyết định được?
- Đúng vậy, Diệp Quỷ có năng lực, cũng không đại biểu Diệp Phàm có năng lực, chúng ta không đồng ý với cuộc so tài này.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy cao giọng nói:
- Chuyện này liên quan lớn nhất tới nữ nhi của ta Bắc Cung Tuyết, nếu Tuyết Nhi đồng ý, vậy cứ làm theo. Nếu Tuyết Nhi không đồng ý, vẫn phải thực hiện theo quy định trước đó.
Đám người nghe vậy, lúc này nhìn về phía Bắc Cung Tuyết.
Đôi mắt Bắc Cung Tuyết mở to, nghe vậy lộ ra dịu dàng nói:
- Sư phụ, hạnh phúc của ta đang nằm trên tay ngươi đấy.
Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nhún vai:
- Yên tâm, có ta ở đây, không ai cướp ngươi đi được!
Chẳng biết tại sao Bắc Cung Tuyết nghe được một câu tuyên ngôn đơn giản như vậy, trong lòng cảm giác thoải mái, loại cảm giác này giống như được bảo vệ vậy.
Bắc Cung Tuyết vừa dứt lời, đám đông ồ lên, trong lòng mỗi người đều căm phẫn.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn đám người đó, cao giọng nói:
- Ta không có năng lực, chẳng lẽ phải dựa vào đám vô dụng các ngươi sao? Ngay cả một Sơn Quỷ chỉ là Ngưng Thể cảnh cửu trọng cũng đánh không nổi, tất cả đều câm miệng cho bản vương gia.
Tiếng ồn ào chậm rãi nhỏ đi. Một đám người nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm, nghĩ lát nữa Diệp Phàm xấu mặt thế nào. Đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ nói cho Diệp Phàm không có chỗ dung thân.
Diệp Phàm và Triệu Quang Địch đi tới trên đài, từ phía xa nhìn nhau. Chỉ dựa vào tướng mạo và khí chất, Diệp Phàm còn tốt hơn.
- Kiếm của ngươi đâu?
Triệu Quang Địch lấy ra bảo kiếm, cầm trong tay, cao giọng nói.
- Ngươi còn không có tư cách làm cho ta rút kiếm!
Diệp Phàm khẽ nói.
- Ha ha ha, thú vị, thật thú vị. Đây vẫn là lần đầu tiên bản hoàng tử thấy có người dám ngông cuồng ở trước mặt ta như thế. Ngươi làm cho ta nhớ tới Đông Hoàng Vũ vừa rồi. Hắn cũng tự phụ giống như ngươi, chắp hai tay sau lưng, cuối cùng chỉ thành một trò nực cười.
Triệu Quang Địch nghe vậy giận dữ cười ngược:
- Ta rất muốn biết, nếu lát nữa bắt ngươi chui qua háng ta, sẽ là cảnh tượng thế nào.
- Bảo ta chui qua háng ngươi... Ngươi xứng sao?
Diệp Phàm cao giọng nói.
- Có xứng hay không, lát nữa sẽ biết ngay. Ngươi quỳ xuống cho ta đã!
Triệu Quang Địch quát một tiếng, tiếp theo thân hình di chuyển, kiếm quang sắc bén lạnh lùng xuất hiện, đâm thẳng vào hai chân Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế, cơ thể tách ra làm hai, đồng thời lao lên trên không trung, tránh từng kiếm quang, đồng thời co chân lao nhanh.
Hai bóng người từ hai hướng khác nhau xông về phía Triệu Quang Địch, bất luận là khí thế hay hình thái đều hoàn toàn giống nhau như đúc, vẻ mặt Triệu Quang Địch lập tức biến đổi.
Nhưng Triệu Quang Địch không lùi lại, lao nhanh về phía một bóng hình Diệp Phàm, hai bóng người lập tức va chạm, trường kiếm vung vẩy, chém xuống.
Giả! Thân hình Diệp Phàm trực tiếp tiêu tan. Đồng thời một tia sáng lạnh lẽo đã tới sau lưng Triệu Quang Địch. Đó là quạt giấy của Diệp Phàm.
- Tài vặt!
Triệu Quang Địch hét lớn một tiếng, muốn rút kiếm chém về phía sau, kèm theo một tia kiếm khí với tốc độ rất nhanh, vô cùng sắc bén.
Kiếm kỹ Địa giai sơ cấp Luân Hồi Kiếm Vũ.
Vèo!
Kiếm quang vẽ thành một vòng tròn, bóng dáng Diệp Phàm lập tức bị chém qua.
Loại cảm giác này... Không đúng, vẫn là giả!
Vẻ mặt Triệu Quang Địch biến đổi, đồng thời lại thấy bóng dáng Diệp Phàm xuất hiện ở trên đỉnh đầu Triệu Quang Địch chém xuống!
Ầm!
Triệu Quang Địch chỉ cảm thấy một va chạm đáng sợ đập xuống đầu hắn, tiếp theo cả người bị đánh bay.
Diệp Phàm hạ xuống đất, giơ tay phải ra, nắm lấy bắp chân của Triệu Quang Địch kéo lại!
Thân hình Triệu Quang Địch dừng lại, bay về phía Diệp Phàm, trường kiếm trong tay múa ra một kiếm hoa, đâm về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghiêng người tránh né, tay trái nắm lấy cổ tay Triệu Quang Địch, cướp đi trường kiếm.
Trong nháy mắt tiếp theo.
Huyệt đạo ở cổ của Triệu Quang Địch bị đánh trúng, miệng há ra, quạt giấy của Diệp Phàm cắm vào trong miệng hắn, chặn lại tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó Diệp Phàm giơ chân phải đá ra.
Ầm!
Triệu Quang Địch bay lên, tay phải Diệp Phàm vỗ xuống đất, cả người bay vút lên trời cao, một đá, hai đá, ba đá... Liên tiếp đá cho Triệu Quang Địch bay lên cao tới mười mét, sau đó giơ tay phải chộp lấy đai lưng của hắn, tung người và từ phía trên hạ xuống.
Triệu Quang Địch bị Diệp Phàm xách ở trên tay giống như con gà con, khí tức hỗn loạn, cả người sưng phù, đau tới mức muốn kêu lên thảm thiết nhưng trong miệng còn có một cái quạt giấy, làm cho hắn không kêu được, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ.
Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người ngây ra. Đây là thù oán lớn tới mức nào, không ngờ bị đánh thành như vậy.
Không ít người đều cảm giác ớn lạnh, trong lòng thầm than, tuyệt đối đừng chọc vào Diệp Phàm, người có tâm đếm được tổng cộng hơn ba mươi cú đá, thật sự đá cho Triệu Quang Địch mập thêm một vòng.
Nhưng không có vết thương nào trí mạng.
Bắc Cung Hàn Tiêu cũng ngây ra, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ lạ. Chẳng lẽ Diệp Phàm có thù oán với người này?
Bắc Cung Tuyết cũng che đôi môi nhỏ nhắn mê người, nghi ngờ nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm rút quạt giấy trong miệng Triệu Quang Địch ra, tùy tiện ném sang một bên, chắp tay nói:
- Ngũ hoàng tử, đa tạ.
Triệu Quang Địch đau đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra, làm gì còn chút tiêu sái nào, cắn răng lạnh giọng nói:
- Ta vĩnh viễn nhớ kỹ nỗi nhục ngày hôm nay!
- Tùy tiện tới, ta chờ!
Diệp Phàm khẽ nói, sau đó chắp tay hành lễ với Bắc Cung Hàn Tiêu rồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Ngũ hoàng tử được thị vệ của hắn đưa đi chữa trị. Nhất thời cả quảng trường đều yên tĩnh, tất cả nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mắt khác hẳn.
Gương mặt Triệu Linh Nhiên đỏ bừng, hận không thể nuốt lấy Diệp Phàm. Dáng vẻ khí phách như vậy quả thực quá mê người. Thượng Quan Thính Vũ cảm thấy nghẹn lời. Người này khó tránh khỏi quá tàn nhẫn rồi.
Gần như tất cả mọi người đều có một kết luận, Diệp Phàm và Triệu Quang Địch tuyệt đối có thù oán, hơn nữa còn là thù sâu hận lớn.
Chỉ có bản thân Diệp Phàm biết, hắn hoàn toàn là được người nhờ cậy. Bắc Cung Tuyết nói hung hăng trừng trị Triệu Quang Địch, từ trước đến nay Diệp Phàm là người giữ chữ tín.
- Khụ... Cái đó, Diệp vương gia không hổ danh là nhân tài trụ cột của Sở Quốc ta.
Bắc Cung Hàn Tiêu lấy lại tinh thần, nói một câu lời xã giao, trong lòng thầm phỉ nhổ: Tốt xấu gì cũng là một ngũ hoàng tử, ngươi lại không thể cho hắn chút mặt mũi sao? Ôi, nếu chuyện này truyền tới Hán Quốc, sợ rằng không dễ giải quyết như vậy đâu. Nhưng bản thân người từ Hán Quốc tới cũng không có ý tốt, đánh một trận như vậy cũng thấy hả giận.
- Lần này Diệp vương gia và Diệp Quỷ lập được công lớn, các ngươi muốn được ban thưởng gì, có thể nói ra.
Tới rồi!
Trong lòng Diệp Phàm thoáng động, hắn còn không phải chờ những lời này sao?
- Hoàng thượng, làm việc vì Sở Quốc chính là bổn phận của chúng ta, ban thưởng gì đó, thần không dám quá tham lam!
Diệp Phàm giả vờ nói. Không có cách nào, hắn vẫn phải làm đầy đủ công tác ngoài mặt.
Bắc Cung Tuyết nhìn dáng vẻ Diệp Phàm nghiêm túc như vậy, lúc này trong lòng vui vẻ, phì cười.
Vẻ xinh đẹp khuynh thành trong nháy mắt đó, lập tức làm cho không ít nam tử trẻ tuổi vui vẻ thoải mái.
- À, nếu thế, lần này tạm thời không thưởng cho ngươi, sẽ nhớ kỹ công này, chờ sau này lại ban thưởng.
Bắc Cung Hàn Tiêu nghe vậy, cao giọng nói, Diệp Phàm lập tức nhăn nhó.
Đây là một tình huống gì vậy? Ta nói này Hàn thúc, có ai chơi như ngươi chứ?
Bắc Cung Hàn Tiêu nhìn vẻ mặt Diệp Phàm, trong lòng lập tức vui vẻ: Thằng nhóc thối tha, ta còn không biết suy nghĩ của ngươi sao? Còn dám giả mù sa mưa ở trước mặt bản hoàng. Ta cứ muốn cho ngươi ăn canh đóng cửa, lần này không ban thưởng, chờ qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ thưởng nữ nhi bảo bối của ta cho ngươi, ngươi còn tưởng mình thiệt sao?
Bắc Cung Tuyết nhìn Diệp Phàm nhăn nhó khổ sở, trong lòng cảm thấy thú vị, không biết vì sao, nhìn Diệp Phàm, nàng cảm thấy rất hài lòng.