Đồng thời, lão giả bên người cô gái xinh đẹp cũng bị đánh lui, những thủ hạ của tiêu cục Uy Phong càng không chịu nổi một đòn.
Lý Tuyền Tố có chút tuyệt vọng nhìn Dương Phiên. Từ khi rời Lý gia đến Đông Linh cảnh, nàng mới phát hiện cuộc sống gian khổ, nàng không cách nào tưởng tượng năm đó đường tỷ bị lưu đày tới nơi tuyệt vọng này, nhưng nàng lại biết, thứ bất lực này mang đến một nỗi hận đối với gia tộc.
Nàng không biết mình làm sao trải qua khoảng thời gian này, nếu không phải Ngô gia gia và Vương đại ca chiếu cố nàng, nàng muốn tồn tại được cũng khó khăn.
- Dương Phiên, tiểu thư của chúng ta là người Lý gia, nếu ngươi động đến nàng, Kiếm Tông không bảo vệ nổi ngươi?
Lão giả cao giọng nói.
Dương Phiên chậm rãi đi về Lý Tuyền Tố, nghe vậy lộ ra một tia cười lạnh:
- Lý gia, Lý gia nào? Ha ha, ta còn thật không biết ở Đông Linh cảnh này có gia tộc nào mà Kiếm Tông ta không thể động, chậc chậc, dáng dấp tiểu nương tử thực sự là xinh đẹp, không bằng theo tiểu gia chơi vui vẻ một chút đi.
Nói xong, Dương Phiên bỗng nhiên đưa tay bắt lấy tay Lý Tuyền Tố, Lý Tuyền Tố lập tức hét lên một tiếng, đột ngột vùng thoát khỏi lui về phía sau, gương mặt trắng bệch nói:
- Ngươi muốn làm gì, ngươi đi ra, đi ra.
- Ha ha ha, ta muốn làm gì, chậc chậc, thật là quá đáng yêu, cực phẩm a, cực phẩm.
Dương Phiên nghe vậy khắp khuôn mặt là thần sắc kích động, tiếp theo bỗng nhiên ôm Lý Tuyền Tố, nhịn không được cưỡng hôn bên đường.
Lý Tuyền Tố lập tức liên tục la hét, nhưng lực lộ ra sự yếu ớt bất lực, lão giả sắp nứt cả tim gan, lớn tiếng nói:
- Súc sinh, thả tiểu thư ra.
Lão giả bỗng nhiên tránh thoát, phóng tới Dương Phiên, một cước đá bay Dương Phiên, Dương Phiên hàng năm trầm mê tửu sắc, tu vi bản thân cũng không quá mạnh, bất ngờ không đề phòng ngã như chó đớp cứt, lập tức giận dữ, cao giọng nói:
- Giết lão già này cho ta.
Lập tức, thủ hạ của hắn cầm binh khí phóng tới hai người Lý Tuyền Y.
Sau một hồi vật lộn, lão giả trực tiếp trọng thương ngã xuống đất, đao kiếm lạnh lẽo lập tức gác trên cổ.
- Đừng, đừng, ta van ngươi, ngươi muốn làm gì ta đều đáp ứng, ngươi tha cho Ngô gia gia đi, ta van ngươi.
Lý Tuyền Tố vội vàng khóc cầu xin, nước mắt lưng tròng.
- Ha ha ha, hiện tại biết cầu tha, nhưng bản thiếu gia không cho ngươi như ý, có đáp ứng hay không là ngươi nói tính sao, giết lão già này.
Dương Phiên cao giọng nói.
Vút!
Giơ tay chém xuống, lão giả còn chưa kịp kêu thảm, cổ đã bị cắt, hắn nắm cổ mình, nhìn Lý Tuyền Tố, trong mắt tràn đầy lo lắng.
- Ngô gia gia, đừng, đừng chết a.
Lý Tuyền Tố vội vàng kêu khóc, vội chạy đến bên người lão giả, nước mắt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, thất thần nhìn lão giả.
Lão giả muốn nói, lại nói không ra, chỉ hiền lành nhìn Lý Tuyền Tố, trong đôi mắt lộ ra một tia tự trách, sau đó con ngươi chậm rãi mất đi tiêu cự.
Vương Uy Phong phát ra tiếng gầm giận dữ, bộc phát ra chiến lực cuồng bạo, nhưng đối thủ của hắn cao hơn hắn một cảnh giới, Vương Uy Phong chỉ là một võ giả bình thường, cũng không phải yêu nghiệt đẳng cấp như Diệp Phàm, thậm chí ngay cả thiên tài bình thường cũng không bằng, một cảnh giới kia khác biệt một trời một vực, căn bản không có khả năng vượt cấp khiêu chiến.
Lý Tuyền Tố cảm giác lòng mình đang sụp đổ, nàng đi tới Đông Linh cảnh cũng không phải vì bị gia tộc đuổi ra ngoài mà là bị người trong gia tộc cố ý hãm hại, thậm chí cha mẹ của nàng căn bản không biết nàng bị người đưa đến Đông Linh cảnh. Nàng muốn trở về, nhưng trên người nàng không có bất kỳ tín vật gì chứng minh mình là người Lý gia.
Lượng tài nguyên truyền tống trận quá lớn khiến nàng tuyệt vọng, lúc trước, cũng là Ngô gia gia chăm sóc nàng, dù rời khỏi gia tộc, cũng chịu không ít khổ nhưng không đến nỗi khắc sâu vào xương. Loại thống khổ này khiến nàng muốn trở về tiêu diệt một số người Lý gia.
Lý gia cũng chia thành nhiều phe phái. Lý Tuyền Tố vốn là đối tượng hòa thân rất tốt, vì nàng là một trợ giúp rất mạnh trong dòng họ. Trước khi kết hôn năm ngày nàng bị chính đường ca bày mưu bắt đi, cũng lưu đày tới Đông Linh cảnh.
Cũng không phải đường ca nàng không muốn giết nàng. Chuyện gia tộc tranh đấu lẫn nhau rất bình thường, nhưng tuyệt đối không cho phép ăn thịt đồng loại, một khi bị phát hiện thì không phải vấn đề cá nhân, rất có thể sẽ trực tiếp dẫn đến Lý gia phân liệt.
Giờ phút này trong lòng Lý Tuyền Tố chỉ có thống khổ với cái chết của lão giả và hận thù đối với gia tộc. Giờ đây sự đơn thuần trước kia của nàng dần dần bị vùi lấp. Lão giả chết giống như một cây gai, triệt để đâm xuyên sự mềm yếu của nàng.
- Ha ha, ngươi sẽ không có thời gian khổ sở, người đâu, bắt lại.
Dương Phiên lộ ra một tia cười lạnh, thủ hạ lập tức chụp vào Lý Tuyền Tố, nguyên lực trên người Lý Tuyền Tố lưu chuyển, lần đầu tiên nàng muốn phản kháng:
- Các ngươi trả mạng lại cho Ngô gia gia.
- Châu chấu đá xe, không biết lượng sức.
Dương Phiên cười lạnh nói.
Nguyên lực của Lý Tuyền Tố lập tức bị giam cầm, Dương Phiên chậm rãi hướng đi về phía Lý Tuyền Tố, tay phải sờ lên mặt nàng:
- Chậc chậc, tiểu nương tử quá xinh đẹp.
Nhưng lúc này, một giọng nói vang lên:
- Lấy tay bẩn của ngươi ra, nếu không ta phế nó.
Đồng thời, ba bóng người chậm rãi đi ra từ trong đám người, Dương Phiên lập tức dừng tay lại, sắc mặt hờ hững nhìn về phía ba người Diệp Phàm, trên mặt hắn hiện lên sát ý, lại có người dám nói chuyện với hắn như vậy, muốn chết sao?
- Khấu đại ca.
Lý Tuyền Tố nhìn thấy Diệp Phàm, lập tức khóc thút thít nói, hai mắt Diệp Phàm lập tức bị thi thể lão giả kia thu hút, sau đó trên mặt hiện lên vẻ tức giận nhìn về phía Dương Phiên. Lão giả và nữ tử này tất nhiên có chút quan hệ với Huân Y, mà nam tử trước mắt, dáng dấp giống Dương Thiệu Đế đến mấy phần, chẳng lẽ người này là người nhà họ Dương?
- Buông nàng ra, ta để cho các ngươi chết tử tế, nếu không, ta cho ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong.
Diệp Phàm nhìn Dương Phiên lạnh nhạt nói.
- A?
Dương Phiên nghe vậy lập tức lộ ra vẻ rất khoa trương, để cho hắn chết tử tế? Tên này từ đâu đến, chắc không biết hắn là ai a.
- Tên khốn kia từ đâu tới, phun phân khắp nơi, ngươi là cái thá gì, để cho ta chết tử tế, thực xin lỗi, ta không định cho ngươi chết tử tế, người đâu, giết bọn hắn cho ta.
Năm bóng người vượt qua đám người lao ra, tu vi Cương Thể cảnh bộc phát, tiếp theo, nguyên lực nổ tung, đao khí, kiếm khí, mũi thương lập tức bao phủ ba người Diệp Phàm.
- Giết.
Diệp Phàm trầm giọng nói, tiếp theo, một đạo kiếm quang xẹt qua bầu trời, kiếm quang lạnh lẽo xé nát mọi chướng ngại vật, vượt qua một vòng cung rưỡi, máu bắn tung tóe. Ba người Diệp Phàm vẫn đứng tại chỗ, chỉ có trường kiếm của Diệp Quỷ chậm rãi vào vỏ.
Năm người trực tiếp xông lên rơi xuống đất, không còn sự sống, lập tức mọi người chung quanh tràn đầy kinh ngạc, một kiếm này thật kinh người.
Sắc mặt Dương Phiên có chút khó coi, năm võ tu Cương Thể cảnh cũng không đỡ nổi một kiếm của đối phương, nam tử cầm kiếm kia sao lại mạnh như vậy.
- Cứu người.
Diệp Phàm nói tiếp, thân hình Diệp Quỷ lập tức biến mất, đổi thân ảnh với Lý Tuyền Tố, đồng thời hai tay nắm lại đánh ra hai quyền giết chết hộ vệ bên người Dương Phiên, lại thêm một chưởng phế bỏ tu vi của Dương Phiên, vứt trên mặt đất.