Vô Địch Thiên Đế

Chương 484: Ngươi là ai?

Chương Trước Chương Tiếp

Thanh Diệp và Đãng Thải Nhi kinh ngạc nhìn Diệp Phàm như người ngoài hành tinh, chưa bao giờ gặp qua người nào khen bản thân thổi phồng đến mức không khách khí như vậy.

- Lý sư huynh nói không sai, lần này ta đến Đế Lâm mới biết thiên hạ này to lớn. Ở Trung Linh cảnh ta cũng coi như thiên tài, trừ những yêu nghiệt ở Trung Linh cảnh, võ tu của bốn Linh cảnh khác ta chưa bao giờ để vào mắt.

Lạc Tố Tố nghe vậy lập tức gật đầu nói:

- Nhưng sau khi ta gặp được Diệp Phàm mới biết bản thân buồn cười, cho dù là Đông Linh cảnh yếu ớt nhất vẫn tồn tại thiên tài có thể đánh bại ta.

- A, ngươi đánh giá Diệp Phàm rất cao.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi cười nói.

- Đây chỉ là nhận xét với thực lực của hắn, còn phương diện khác thực sự không có gì nổi bật, làm người không có tình thú, cũng không biết thương hương tiếc ngọc, theo ta, người như hắn không có nữ nhân nào thích.

Lạc Tố Tố nói tiếp, biểu lộ có chút tức giận, Đãng Thải Nhi lập tức hơi nghi hoặc nhìn nàng, nàng và Diệp Phàm xảy ra chuyện gì sao?

Diệp Phàm lập tức im lặng nhìn Lạc Tố Tố, đánh giá sau lưng người khác hay vậy sao?

- Theo ta biết, ở Thiên Phủ có nữ nhân yêu mến hắn, cũng có nữ nhân hắn ưa thích, hơn nữa, tính cách người này thật ra rất dịu dàng.

Diệp Phàm cẩn thận giải thích cho bản thân.

- Dịu dàng?

Lạc Tố Tố nghe vậy lộ ra biểu tình cổ quái, nhìn Đãng Thải Nhi:

- Thải Nhi muội muội, ngươi nói Diệp Phàm có dịu dàng không?

- A!

Đãng Thải Nhi nghe vậy có chút không biết làm sao, vội vàng nói:

- Dịu dàng, rất dịu dàng.

T- hải Nhi muội muội, ngươi hẳn là sợ đến choáng váng đi, người như hắn mà có liên quan với dịu dàng? Nếu ngươi nói hắn háo sắc vô sỉ lưu manh còn tạm được.

Lạc Tố Tố có chút bất đắc dĩ nói.

Diệp Phàm trực tiếp im miệng, nếu còn nói tiếp, không biết cô gái nhỏ này nói xấu hắn thế nào nữa. Bọn người Diệp Tàn ở bên cạnh có chút sững sờ nhìn Diệp Phàm đầy ẩn ý, xem tình huống này, đại ca đã làm gì Lạc Tố Tố rồi sao?

Ra khỏi Kiếm Thành, mấy người ngồi Thiên Hạc tức tốc lên đường, Diệp Phàm vốn chuẩn bị đi tìm Bắc Cung Hàn Tiêu, nhưng nghĩ lại nếu bây giờ hắn đi tìm Bắc Cung Hàn Tiêu, nói cho hắn ta biết Bắc Cung Tuyết chưa chết, sống rất tốt, đến lúc đó Bắc Cung Hàn Tiêu tất nhiên sẽ hỏi lung tung này kia, không biết chừng bản thân ứng đối không tốt cũng sẽ bị hắn nhìn ra sơ hở.

Đến lúc đó nếu Bắc Cung Hàn Tiêu biết được Bắc Cung Tuyết tu hành đạo vô tình, thậm chí lựa chọn từ bỏ cả phụ thân mình, hắn sẽ khổ sở lắm?

Nghĩ nghĩ, Diệp Phàm vẫn quyết định đi Thiên Thành, đám người Vân Nhất đang ở Thiên Thành chờ lệnh, đến lúc đó để đám người Vân Nhất phụ trách truyền lại tin tức cho Bắc Cung Hàn Tiêu, đợi sau này kéo Bắc Cung Tuyết ra khỏi đạo vô tình, lại tự mình mang nàng đi Sở quốc.

Nghĩ tới đây, Diệp Phàm trực tiếp chạy tới Thiên Thành.

- Lý sư huynh, không phải chúng ta về Trung Linh cảnh sao? Vì sao không trực tiếp đi Đường quốc?

Lạc Tố Tố có chút hiếu kỳ nói.

Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói:

- Ta đi Thiên Thành có một số việc, sau khi làm xong sẽ đi Đường quốc.

- A!

Lạc Tố Tố nghe vậy nhẹ gật đầu, đôi mắt đẹp hơi nhíu lại. Theo nàng biết, Lý Thương Ảnh chưa từng tới Đông Linh cảnh, hơn nữa tính tình Lý Thương Ảnh lãnh đạm, chẳng quan tâm bất kỳ chuyện gì, đi tới Đông Linh cảnh hoàn toàn là vì theo nàng đến. Đây là kế hoạch tạm thời, không phải đến Đông Linh cảnh xử lý một số chuyện.

Huống chi, Lý Thương Ảnh căn bản không biết đường đi Thiên Thành, thậm chí nàng cũng chỉ nghe nói cái tên Thiên Thành. Nàng vẫn nhớ lúc vừa tới Đông Linh cảnh, Lý Thương Ảnh từng nói Đông Linh cảnh thật sự là thành trì đáng để đi một lần, Thánh Thành mới là chọn lựa đầu tiên, Thiên Thành không có gì hấp dẫn.

Nhưng vì sao giờ Lý Thương Ảnh nói muốn đi Thiên Thành? Điều này quá vô lý.

Nghĩ tới đây, Lạc Tố Tố nhìn về phía Đãng Thải Nhi, ánh mắt Đãng Thải Nhi hiển nhiên có chút quái dị, nếu là trước đó, có lẽ nàng cho rằng Đãng Thải Nhi bị kinh sợ, bây giờ nhìn lại cũng không phải như vậy.

Trong đây rốt cuộc có cái gì mờ ám? Lạc Tố Tố có chút trầm ngâm rồi nhìn về Diệp Quỷ vẫn đang im lặng, loại khí chất này khiến nàng có chút quen thuộc.

- Nghe nói huyết trì Bách Lý Lục gia còn sáu ngày nữa sẽ mở ra, sao Lục sư huynh muốn đến Đông Linh cảnh?

- Đương nhiên có một số việc.

Diệp Quỷ nghe vậy hờ hững nói, Lạc Tố Tố nhẹ gật đầu, trong lòng vô cùng hoảng sợ. Ba người này tuyệt đối không phải đám người Lý Thương Ảnh và Mạc Thâm, bọn họ là ai? Thải Nhi hẳn là thật, chỉ là bị bọn họ bắt làm tù binh, còn có Thanh Diệp, thêm nàng nữa, vừa vặn ba nữ tử.

Mà đối phương là ba nam tử, chẳng lẽ, bọn họ muốn làm loạn với ba người bọn mình?

Không được, nhất định phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế.

Diệp Phàm lẳng lặng ngồi ở phía trước Thiên Hạc, đột ngột xoay người nhìn Lạc Tố Tố một chút, trong đôi mắt lộ ra một tia ý vị khác lạ, sau đó im lặng nhìn về cảnh sắc phía trước.

- Mạc Thâm, lần này trong Đế Lâm, ta lấy được hoàng huyết thảo, có thể nhờ Thiên Hạ Thương Hội đấu giá hay không?

Lạc Tố Tố lấy ra một gốc linh thảo, đi đến bên người Diệp Tàn cười nói, đồng thời, nguyên lực mịt mờ vận chuyển, Diệp Tàn gần Đãng Thải Nhi nhất, cho nên Diệp Tàn là mục tiêu thứ nhất của nàng.

- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không xuất thủ.

Đột ngột, một giọng nói truyền đến, lãnh đạm và thản nhiên.

Lạc Tố Tố nghe vậy liền đột ngột xoay người, nhìn về phía Lý Thương Ảnh nói chuyện, lập tức đá sang ngang tấn công Diệp Tàn.

Diệp Tàn tùy ý ngăn cản, sau đó Lạc Tố Tố bắt lấy Thanh Diệp và Đãng Thải Nhi, lập tức chạy đến phần đuôi Thiên Hạc, sắc mặt tràn đầy ngưng trọng nói:

- Ngươi là ai?

- Tố Tố tỷ tỷ, ngươi đừng phản kháng, chúng ta không phản kháng được.

Giọng Đãng Thải Nhi vang lên, năng lực quan sát của Lạc Tố Tố rất mạnh nhưng vẫn bị ba người Diệp Phàm lừa gạt lâu như vậy, không thể không nói, năng lực ngụy trang của ba người Diệp Phàm quá mạnh.

- Yên tâm, lần này ta có được chút kỳ ngộ ở Đế Lâm, chúng ta có thể liều một phen.

Lạc Tố Tố an ủi, cẩn thận nhìn ba người Diệp Phàm.

Diệp Phàm lập tức xoay người, tay phải bôi lên mặt, mặt nạ dịch dung bị hắn tùy ý kéo xuống, khóe miệng lộ ra mỉm cười:

- Đãng Thải Nhi nói không sai, ngươi không phản kháng được.

- Diệp Phàm!!

Lạc Tố Tố kinh ngạc nói, Kiếm Tông trùng điệp vây quanh cửa vào Đế Lâm là tìm ba người Diệp Phàm, nàng không ngờ Diệp Phàm luôn ở bên cạnh nàng.

Đồng thời, Lạc Tố Tố có chút chán nản, nếu là người khác, có lẽ nàng còn có thể đọ sức đánh cược một lần, nhưng Diệp Phàm... Nàng xác thực không có chút phần thắng, nam nhân này quá mạnh.

- Lạc Tố Tố, nếu như ngươi chịu phối hợp, ta sẽ không để các ngươi khó xử, nhưng nếu ngươi khăng khăng muốn rời khỏi thì đừng trách ta vô tình.

Diệp Phàm nhìn Lạc Tố Tố, lãnh đạm nói.

- Ngươi muốn làm gì?

Lạc Tố Tố có chút khẩn trương nói.

Diệp Phàm nhìn Lạc Tố Tố, hình như lần nào cô nương này cũng làm ra vẻ mình muốn làm gì nàng ấy nhỉ? Đây là âm thầm tự tin hay là vô ý cám dỗ a?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)