Vô Địch Thiên Đế

Chương 478: Mồi nhử

Chương Trước Chương Tiếp

- Không cần cám ơn, tiện tay mà thôi.

Diệp Phàm thản nhiên nói, sắc mặt hơi trắng bệch, trong tình trạng không có sinh mệnh kính tượng, hắn cưỡng ép mở ra tất cả phong ấn thần hồn, lực phản phệ quá lớn, dù chỉ có ba hơi, hắn vẫn có chút thê thảm.

- Sao ngươi biết đến đảo này thì Thôn Hải Côn kia sẽ không lên bờ?

Lục Vô Địch vẫn còn sợ hãi nói.

- Bởi vì hung thú ngang cấp sẽ không cướp đoạt đồ ăn của nhau, nếu không thì là huyết chiến.

Diệp Phàm vừa khôi phục thực lực vừa hờ hững nói.

- A... Ngươi là nói, nói, nói hung thú ngang cấp?

Lục Vô Địch có chút ngu ngơ, sau đó vội vàng đứng lên, nghiêm túc nhỏ giọng nói:

- Vậy dưới chân chúng ta...

Không chỉ Lục Vô Địch, mấy người Lý Thương Ảnh cũng nhao nhao sáp lại gần dựa vào Diệp Phàm, sắc mặt đều khó coi, Vạn Niên Khổ Hải vẫn là một nơi đáng kinh ngạc.

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi có chút khinh bỉ nhìn họ, lạnh nhạt nói:

- Chẳng lẽ gia tộc các ngươi không nói cho các ngươi biết, Vạn Niên Khổ Hải là vùng biển không có đảo sao?

- Không có đảo?

Thanh Diệp kinh hô một tiếng:

- Vậy chỗ chúng ta đang giẫm lên là nơi nào?

- Đương nhiên là thân thể của hung thú, tất cả hòn đảo trong Vạn Niên Khổ Hải đều là thân thể hung thú, mà mục tiêu của chúng ta là Vạn Niên Khổ Tủy ở trên đảo đối diện.

Diệp Phàm chỉ hòn đảo biệt lập phía trước cao giọng nói.

- Cái gì? Vạn Niên Khổ Tủy ở chỗ này, vậy... Đây không phải đi chịu chết sao?

- Nếu không, các ngươi cho rằng vì sao Vạn Niên Khổ Tủy hiếm có như vậy. Vạn Niên Khổ Tủy và Vạn Niên Khổ Tủy Tâm ở bên trong Vạn Niên Khổ Hải, chỉ có ở một nơi, đó là trên đầu đảo hoang Thôn Hải Côn. Nhưng muốn lấy được những vật này, các ngươi cần tìm một con Thôn Hải Côn ngủ say, đương nhiên, bên trong Vạn Niên Khổ Hải, Thôn Hải Côn là hung thú không thích ngủ say nhất.

Nói tới chỗ này, ý cười trên khóe miệng Diệp Phàm càng sâu:

- Còn nữa, nếu ta đoán không lầm, hòn đảo chúng ta đang đứng hẳn là phần bụng của Thiên Vũ Hải Xà. Con Thiên Vũ Xà này rất thú vị, khi ngủ say sẽ lộ phần bụng ra mặt nước. Nơi đây đã trở thành hòn đảo, hiển nhiên thời gian Thiên Vũ Hải Xà ngủ say rất lâu, rất có thể đã mười mấy năm.

- Thời gian Thiên Vũ Hải Xà ngủ say khoảng năm năm đến mười lăm năm, nói cách khác, Thiên Vũ Hải Xà có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào, cho nên các vị tự cầu nhiều phúc đi.

Nói xong, Diệp Phàm tựa trên cây, không nói gì thêm, loại hù dọa người thú vị như vậy, hiển nhiên Diệp Phàm cực kỳ giỏi.

Quả nhiên, sắc mặt cả đám người Lý Thương Ảnh tái nhợt vô cùng, sau đó nhao nhao nhìn về phía hòn đảo, hiện tại đám người cảm giác nếu sơ ý một chút có thể sẽ bị những hung thú khổng lồ này xem như điểm tâm.

- Vạn Niên Khổ Tủy này đều là nước biển, những hòn đảo này hình thành bằng cách nào?

Vũ Điệp có chút hiếu kỳ nói.

Đám người lập tức nhìn về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm cảm giác được ánh mắt mọi người, có chút im lặng nói:

- Ta làm sao biết, Vạn Niên Khổ Hải cũng không phải nhà ta.

Hiện giờ những người này nghĩ hắn chuyện gì cũng biết. Kiến thức của hắn xác thực không ít, nhưng loại bí cảnh kỳ diệu này, hắn đúng là nghiên cứu không ra bất kỳ đầu mối, không chừng nơi đây có quan hệ với vị trong Đế lăng, hoặc có thể là tác phẩm của đại sư trận pháp. Những cái này Diệp Phàm đều không biết, Thiên Vũ Đại Lục có vô số bí cảnh, chẳng lẽ Diệp Phàm đều biết hết nguyên lý?

Nhưng Diệp Phàm có thể phỏng đoán, không chừng vào thời Thượng Cổ, Thiên Vũ Đại Lục có nền văn minh tu đạo cực kỳ huy hoàng, hoặc là thời Viễn Cổ, Thiên Vũ Đại Lục cũng không phải nằm ở hạ giới. Đương nhiên, đây đều là suy đoán, nguyên nhân thật sự là gì, Diệp Phàm cũng không biết.

- Diệp Phàm, nếu như Thiên Vũ Hải Xà thức tỉnh sẽ thế nào?

- Tỉnh lại? Đương nhiên là xoay người, sau đó chúng ta đều rớt xuống nước, vị huynh đài này không phải còn chờ ở đây sao?

Diệp Phàm chỉ Thôn Hải Côn cười nói, sự bình tĩnh này khiến đám người bội phục, bọn họ nghe xong những lời này đều run sợ, nhưng Diệp Phàm lại giống như đang nói đến một chuyện rất bình thường, quan trọng nhất là, hắn còn nghỉ ngơi ở chỗ gần với Thôn Hải Côn. Một khi Thiên Vũ Hải Xà xoay người hất bọn họ vào Khổ Hải, ngay cả thời gian kích hoạt lệnh bài tư cách cũng không có và sẽ bị Thôn Hải Côn nuốt chửng.

Đám người Lý Thương Ảnh đã có ý định rời khỏi nơi đây, lập tức hướng về phía Diệp Phàm chắp tay nói:

- Chúng ta đi trước, Diệp huynh bảo trọng.

Diệp Phàm nghe vậy, chắp tay về phía đám người Lý Thương Ảnh.

Đoàn người Lý Thương Ảnh trực tiếp rời đi, chỉ để lại ba người Diệp Phàm, Đãng Thải Nhi và Thanh Diệp.

Đãng Thải Nhi và Thanh Diệp cũng có chút đứng ngồi không yên:

- Diệp Phàm, chúng ta không rời đi sao?

- Tại sao phải rời đi?

Diệp Phàm nghe vậy hỏi ngược lại.

- Cách xa Thôn Hải Côn một chút không phải an toàn hơn sao?

- Lúc Thiên Vũ Hải Xà xoay người vẫn đủ thời gian để chúng ta kích hoạt lệnh bài truyền tống, cho nên ở chỗ này hay ở sâu bên trong cũng như nhau, chỉ cần rơi xuống nước chắc chắn phải chết, vì dù không có Thôn Hải Côn, Thiên Vũ Hải Xà cũng có thể một hơi nuốt toàn bộ chúng ta. Cự thú trong Khổ Hải không có con nào dễ đối phó cả.

Diệp Phàm lắc đầu rồi chỉ gốc đại thụ bên cạnh nói:

- Đến đó tu hành, chờ ta khôi phục thực lực sau đó tiến hành kế hoạch tiếp theo.

Nói xong, Diệp Phàm không để ý tới Thanh Diệp, bắt đầu ổn định phản phệ.

Thanh Diệp và Đãng Thải Nhi nghe vậy lo lắng gật đầu, bất kể thế nào, ở quá gần Thôn Hải Côn vẫn khiến các nàng sợ hãi.

Diệp Phàm không đi tự nhiên có đạo lý của hắn. Mặc dù Thôn Hải Côn khủng bố nhưng ý thức cũng không cao, hiện tại bọn họ cách Thôn Hải Côn không xa, cho nên Thôn Hải Côn dừng ở chỗ này, nếu đám người Diệp Phàm biến mất ở khỏi phạm vi cảm giác của Thôn Hải Côn, ai biết con hàng này sẽ chạy đi đâu.

Với Diệp Phàm mà nói cũng không phải Thôn Hải Côn, mà là Vạn Niên Khổ Tủy và Vạn Niên Khổ Tủy Tâm a, hắn làm sao có thể tuỳ tiện để cho Thôn Hải Côn rời đi, nếu chuyển sang nơi khác tìm kiếm, còn không biết rước thêm bao nhiêu phiền phức.

Cho nên Diệp Phàm sẽ không rời đi, hiện tại hắn chính là mồi nhử Thôn Hải Côn. Với khoảng cách này, có thể cảm nhận rõ ràng Vạn Niên Khổ Tủy, nhưng chỉ khoảng cách này vẫn chưa được, hắn muốn chính Thôn Hải Côn lấy Vạn Niên Khổ Tủy ra.

Đây là tất nhiên, trong bản năng đi săn của Thôn Hải Côn, Vạn Niên Khổ Tủy và Vạn Niên Khổ Tủy Tâm chính là đồ ăn nó dẫn dụ mồi nhử tới cửa.

Thời gian chậm rãi trôi theo sự run rẩy sợ hãi của Đãng Thải Nhi và Thanh Diệp, Diệp Phàm vẫn ngồi dưới gốc cây kia, ngồi sáu ngày, Diệp Quỷ và Diệp Tàn đã sớm khôi phục tất cả thực lực nhưng Diệp Phàm lại không có bất kỳ tiến triển nào.

Thanh Diệp và Đãng Thải Nhi không rõ ràng cho lắm, nhưng Diệp Phàm không nói lời nào, các nàng cũng không dám tùy ý đi loạn.

Đến tối ngày thứ sáu, sau lưng Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ, sau đó thương thế của hắn hoàn toàn khôi phục trong chớp mắt. Cảnh tượng này trực tiếp khiến Đãng Thải Nhi và Thanh Diệp sửng sốt, đây là thao tác gì?

Vốn cho là Diệp Phàm khôi phục đỉnh phong sẽ có động tác gì, nhưng Diệp Phàm vẫn ngồi yên bên gốc cây, yên tĩnh mà quỷ dị. Diệp Tàn và Diệp Quỷ tựa ở chỗ khác, hai người cứ như vậy tu hành, Đãng Thải Nhi và Thanh Diệp không thể không bội phục lá gan của ba người.

Trong hoàn cảnh này làm sao bọn họ có thể an tâm tu luyện.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)