Vô Địch Thiên Đế

Chương 477: Đây chính là vạn niên khổ hải

Chương Trước Chương Tiếp

Vù!

Lực hút khủng khiếp truyền đến, nhưng tốc độ của đám người Diệp Phàm nhanh hơn. Nếu ở trên đất bằng khoảng cách hai mươi mét đối với đám người đang ngồi chỉ cần một hơi, nhưng bên trong vòng xoáy, Diệp Phàm gần như đã dừng lực hút của vòng xoáy, thời gian ba hơi thở cũng đủ để mọi người chạy đi.

Tiếng đạp nước mà đi không ngừng vang lên, mọi người lao nhanh về một hướng, rời xa vòng xoáy kinh hoàng.

Cách đó không xa gần năm trăm mét, trước mặt mọi người khoảng một trăm mét xuất hiện một hòn đảo hoang có nguyên khí vô cùng dồi dào, đám người lập tức lộ ra thần sắc hưng phấn, đại nạn không chết, tất có hậu phúc, trong đảo hoang này chắc chắn có bảo bối khó lường.

Diệp Phàm đột ngột sốt ruột cao giọng nói:

- Dừng lại.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ đồng thời dừng lại, đám người Lý Thương Ảnh cũng dừng lại, bọn họ vẫn tương đối tin phục Diệp Phàm, nhưng vẫn có ba người căn bản không để ý tới lời Diệp Phàm nói, lao về phía đảo hoang.

Theo bọn hắn nghĩ, Diệp Phàm muốn là người đầu tiên leo lên đảo hoang tìm kiếm bảo tàng, ai cũng có thể nhìn ra được hiện tại trạng thái của Diệp Phàm không hề tốt đẹp gì, sao bọn họ phải nghe lời Diệp Phàm?

Bảo bối phía trước, ai còn quản ân cứu mạng vừa rồi của Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm không hề tức giận mà trực tiếp chuyển hướng tới một hòn đảo to lớn khác quát to:

- Đi về hòn đảo kia, nhanh, càng nhanh càng tốt.

Nói xong, bước chân hắn bay vụt, dòng nước dưới chân hình thành một con rồng nước mang theo hắn nhanh chóng rời đi.

Diệp Tàn và Diệp Quỷ không hề do dự, Diệp Quỷ mang theo Lục Bách Bách, Diệp Tàn mang theo Đãng Thải Nhi và Thanh Diệp cùng nhau rời đi.

Những người khác hơi sững sờ, đám người Ngô Nhiên Nhiên đương nhiên đi theo Lục Bách Bách. Đám người Lý Thương Ảnh lại có chút do dự, ai cũng có thể nhìn ra, bên trong hòn đảo gần trong gang tấc nhất định có bảo vật, bảo bối này chỉ cách bọn họ một bước, chỉ bởi vì một câu nói của Diệp Phàm bọn họ phải rời đi sao?

Nhưng biểu lộ của Diệp Phàm không giả được, ngay cả hắn cũng lo lắng như thế . . .

- Đi, đi mau, Diệp Phàm còn vội vã như thế, nơi đây tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ.

Đãng Thiên Nhai lớn tiếng nói, sau đó cũng không thèm để ý, vọt về phía Diệp Phàm. Có lẽ do quá hiểu, dù Đãng Thiên Nhai có khó chịu với Diệp Phàm cỡ nào nhưng hắn hiểu rất rõ Diệp Phàm có đức hạnh gì. Nếu nơi này thật có bảo bối, Diệp Phàm tuyệt đối nhanh hơn so với tất cả mọi người bọn họ.

Tên này xưa nay sẽ không chịu thiệt, thường có câu rằng, người hiểu rõ ngươi nhất là kẻ thù của ngươi. Đãng Thiên Nhai cũng chưa tính là kẻ thù của Diệp Phàm, nhưng vì Mộng Vô Cực chết, Đãng Thiên Nhai luôn coi Diệp Phàm là đối thủ, mà càng hiểu rõ Diệp Phàm, Đãng Vô Nhai lại càng cảm giác được người này rất thần bí và đáng sợ.

Đám người Lý Thương Ảnh nghe vậy vội vàng đi theo, nhưng vẫn có người cắn răng bay về phía đảo hoang.

Cuối cùng đi theo Diệp Phàm chỉ có Lý Thương Ảnh, Lục Vô Địch, Đãng Thiên Nhai, Vũ Điệp, Đãng Thải Nhi, Thanh Diệp và hai tên hộ vệ Đãng gia và Lục Bách Bách cầm đầu năm người, những người khác đều chạy thẳng đến đảo hoang.

Tốc độ của Diệp Phàm rất nhanh, giờ phút này hắn hoàn toàn không định quay đầu lại giải thích, cũng không cần Diệp Phàm giải thích, chỉ trong mười hơi thở, tiếng kêu thảm thiết liền truyền đến.

Đám người Lý Thương Ảnh nhao nhao quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều bị chấn động thật sâu, đảo hoang kia vậy mà bay lên, không đúng, không phải đảo hoang bay lên, trời ạ, cái này căn bản không phải là đảo hoang, cái này dĩ nhiên là đỉnh đầu của cự thú biển cả.

Một tiếng gầm vang lên, toàn bộ Khổ Hải nổi lên sóng đen cực lớn. Đám người Lý Thương Ảnh làm sao dám dừng lại, nguyên một đám hận không thể có thêm hai chân vì sợ chạy chậm.

Những người đi đến hòn đảo hoang bị tan chảy dưới một luồng năng lượng kỳ lạ và bị con thú khổng lồ dưới biển hấp thụ. Nhưng do chênh lệch kích thước hai bên, hiển nhiên đám người đó cũng chẳng đủ nhét kẽ răng cự thú. Đương nhiên, trong mắt nó mấy người Diệp Phàm vẫn có thể xem như một món điểm tâm.

Hung thú lớn như thế, khẩu vị đương nhiên vô cùng kinh khủng, nhưng thức ăn của loại hung thú này cũng không phải căn cứ vào kích thước mà dựa theo năng lượng nguyên lực dự trữ trong thức ăn. Ví dụ như cho hung thú này ăn một ngọn núi thức ăn bình thường, nó cũng chưa chắc có thể ăn no, nhưng nếu cho nó ăn một nhân loại Hư Cương cảnh nhỏ bé, nó có thể ợ một cái.

Đến cấp độ này, ăn đã không chỉ là thức ăn mà là nguyên lực thiên địa tinh thuần trong thức ăn.

- Đây là hung thú gì, sao lớn như thế.

Lục Bách Bách có chút sợ hãi nói.

- Thôn Hải Côn, là dị thú Thượng Cổ, thường lấy thiên tài địa bảo trên đầu hấp dẫn võ tu hoặc linh thú, con thú này khác với Thiên Lân Hải Long, con này háu ăn như mạng, cũng không lười biếng như Thiên Lân Hải Long, cho nên, nó tuyệt đối sẽ đuổi tới.

Như Diệp Phàm dự đoán, đảo hoang kia bắt đầu nhanh chóng đuổi sát mặt biển, đám người lập tức giống như gắn động cơ vào mông vội vã chạy tới hòn đảo phía trước.

Cũng may Diệp Phàm quyết định dứt khoát, những người này lựa chọn tin tưởng Diệp Phàm, khi hòn đảo hoang sắp đuổi kịp, tất cả mọi người đã lên tới bờ. Nguyên một đám hận không thể chạy vào sâu hơn, nhưng nhìn Diệp Phàm ngừng ở bên bờ biển thì cũng dừng lại, thở hổn hển.

Diệp Phàm đã ngừng lại, vậy dĩ nhiên không gặp nguy hiểm, sau khi đã trải qua những chuyện này, bọn họ đã có niềm tin mù quáng đối với Diệp Phàm.

Quả nhiên, đảo hoang kia di động bên cạnh hòn đảo một phen, sau đó trực tiếp ngừng cách đám người không xa. Đám người Lý Thương Ảnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn đảo hoang vô cùng dồi dào nguyên khí trước mắt, cả đám không khỏi có chút sợ hãi, dưới màn nước biển đen thẳm này, không ai biết có loại quái vật đáng sợ nào.

Đây chính là Vạn Niên Khổ Hải sao? Chả trách nhiều năm như vậy, Trung Linh cảnh đã sớm biết rõ địa điểm cụ thể của Vạn Niên Khổ Hải nhưng người có thể thu hoạch được Vạn Niên Khổ Tủy lại rất ít, trong Vạn Niên Khổ Hải đáng sợ như thế, bọn họ không bằng con kiến.

- Diệp Phàm, cám ơn ngươi!

Đám người Lý Thương Ảnh chân thành nói, lần này nếu không nhờ Diệp Phàm, ít nhất phải chết hơn một nửa người, thậm chí chết toàn bộ cũng là chuyện thường.

Ở Trung Linh cảnh, tỉ lệ tử vong trong Đế Lâm luôn rất cao, thậm chí một vài thiếu chủ có thế lực chúa tể cũng phải chết.

Có lẽ sẽ có người hiếu kỳ, địa phương nguy hiểm như thế, vì sao các đại thế lực muốn đưa đệ tử thiên tài nhất đến? Bởi vì truyền thừa, truyền thừa bên trong Đế Lâm đủ để cải biến vận mệnh một người, càng là thiên tài, trên người đều có khí vận, xác suất những người này có thể thu hoạch được truyền thừa càng lớn.

Chỉ cần thu được truyền thừa, an toàn trở lại Trung Linh cảnh, những thiên tài này rất có thể vọt lên trở thành thiếu niên cấp độ Chí Tôn, mà chỉ cần đi vào học phủ Chí Tôn, đó là một giấc mơ đối với bất kỳ thế lực nào.

Toàn bộ Thiên Vũ Đại Lục, thánh địa chân chính chính là học phủ Chí Tôn, nơi này là cái nôi của Chí Tôn, là căn cứ của Thánh Hiền, từng đệ tử tiến vào học phủ Chí Tôn, cơ bản đều có thể đạt tới Chí Tôn cảnh.

Mà Chí Tôn cảnh đại biểu cho có cơ hội độ kiếp thành tiên, cho dù không thành Tiên nhưng sau khi sống sót cũng thành Thánh Hiền.

Hơn nữa toàn bộ truyền thừa cường đại nhất của Thiên Vũ Đại Lục đều là ở học phủ Chí Tôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)