Sau nửa canh giờ, Diệp Phàm hoàn toàn giống hệt Lý Thương Ảnh. Hắn mặc quần áo của Lý Thương Ảnh, Thiên Vân của hắn hóa thành Ảnh Vũ Kiếm đeo sau lưng, bên hông giắt một ngọc bội tín vật của Lý gia, trên mặt có chút lãnh đạm, cười lên lại khá là nho nhã.
Thoạt nhìn toàn thân đều có khí chất và phong thái cao quý của một công tử quyền thế, ngay cả Lý Thương Ảnh cũng có chút sững sờ, loại tiêu chuẩn dịch dung và khí tức biến hóa này, đừng nói là Dương Nhất Kiếm, dù chính hắn cũng không phát hiện được sơ hở.
Sinh chi nguyên lực điên cuồng vận chuyển trên người Diệp Tàn, tiếp theo trước vẻ mặt không nói nên lời của mọi người, cánh tay trái của hắn dài ra, mặc vào trang phục của Mạc Thâm, miệng ngậm một cây linh thảo, trên mặt là dáng vẻ ngạo nghễ và thờ ơ.
Hiển nhiên là Mạc Thâm thứ hai, ba huynh đệ này là quái vật gì? Chả trách toàn bộ thế lực Đông Linh cảnh không truy nã được Diệp Phàm.
Cuối cùng là Diệp Quỷ, Diệp Quỷ thực sự không có chút năng khiếu nào về diễn xuất. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Diệp Phàm không tìm một trong những đệ tử Đông Linh cảnh để dịch dung thành người cuối cùng, dù sao Dương Nhất Kiếm vẫn khá quen thuộc những người khác.
Diệp Quỷ mặc quần áo của Lục Vô Địch, bên hông cài tín vật Lục gia, cả người vẫn lạnh như băng, không hề có dáng vẻ thô bạo của Lục Vô Địch.
Nhưng Dương Nhất Kiếm cũng không hiểu Lục Vô Địch nên Diệp Quỷ có giống hay không cũng chẳng quan trọng. Sau khi ba người dịch dung, Diệp Phàm nhìn Đãng Thải Nhi, sắc mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Thải Nhi sư muội.
- A... Diệp... Lý sư huynh.
Đãng Thải Nhi gần như khóc nức nở nói, nàng vẫn rất sợ Diệp Phàm. Biết sao được, Diệp Phàm giết Mạc Thâm ngay trước mặt nàng, sau lại giết Hoàng Khổ, hơn nữa ép thiên tài Trung Linh cảnh không dám nói lời nào, khí thế này quá mạnh.
- Thải Nhi sư muội cần gì kìm thúc như thế, yên tâm, chúng ta sẽ mang ngươi trở lại Trung Linh cảnh.
Diệp Phàm nghe vậy nói tiếp.
- A!!
Trong lòng Đãng Thải Nhi nặng nề, ẩn ý rằng ba người Diệp Phàm sẽ lấy thân phận của ba người Lý Thương Ảnh mang nàng trở lại Trung Linh cảnh, nàng lại càng sợ hãi, không khỏi nhìn về phía Diệp Tàn. Trên mặt Diệp Tàn lộ ra nụ cười mỉm, khóe miệng ngậm linh thảo, cười nói:
- Đi thôi Thải Nhi.
- Mạc Thâm ca ca...
Đãng Thải Nhi có chút khó chịu, Mạc Thâm trước mắt và Mạc Thâm trong trí nhớ nàng hoàn toàn giống hệt nhau. Nhưng Mạc Thâm đã chết, chính là bị ba người trước mắt giết chết, thế mà nàng không thể căm hận ba người này, bởi vì bọn họ cũng cứu nàng.
Nhất là Diệp Tàn, lúc ấy bởi vì không ra tay với nàng nên bị Hoàng Khổ kéo vào quan tài, Đãng Thải Nhi thật sự mâu thuẫn, bây giờ nàng thấy Mạc Thâm, vậy mà thật có một loại cảm giác thân thiết.
- Thanh Diệp cô nương?
Diệp Phàm tiếp tục ôn hòa nói, hoàn toàn là khí chất của Lý Thương Ảnh.
Thanh Diệp khẽ thở một hơi, tính ra thuật dịch dung của nàng cũng rất lợi hại, nhưng quả thật chẳng là gì so với Diệp Phàm, nhất là Diệp Phàm, dường như hắn có thể cải trang bất cứ hạng người nào.
Thanh Diệp đi tới sau lưng Diệp Phàm, đám người Lý Thương Ảnh theo sát phía sau, cuối cùng Diệp Phàm thúc giục trận bàn, một cỗ khí tức thần bí quay chung quanh, sau đó mang theo Diệp Phàm và đám người Lý Thương Ảnh đi vào kết giới truyền tống.
Rất nhanh, lực truyền tống đánh tới, sau một hồi trời đất quay cuồng, tia sáng chói mắt hiện lên, tiếp theo, không gian thông đạo đóng lại mọi người đập vào trong nước biển, nhưng không đợi tất cả mọi người khôi phục lại, một cỗ lực xoáy đáng sợ truyền đến.
Thực lực Diệp Phàm mạnh nhất, lực thần hồn mạnh nhất, trong một hơi thở đã khôi phục lại, hai mắt dò xét bốn phía, thân thể của hắn xoay tròn với tốc độ cực kỳ đáng sợ. Diệp Phàm cưỡng ép ổn định thân hình, trong đôi mắt lộ ra một tia kinh hãi và sốt ruột.
- Tất cả mọi người, toàn lực vận chuyển nguyên lực, chạy đi.
Diệp Phàm quát to một tiếng, nguyên lực bám vào trong giọng nói, dùng phương thức đặc thù tiến vào thần hồn của đám người, lập tức, thần chí của mọi người khôi phục trong tích tắc, sau đó nguyên một đám có chút ngạc nhiên nhìn tình huống bên cạnh.
Tất cả mọi người bọn họ đều ở bên trong một vòng xoáy vô cùng khổng lồ, theo vòng xoáy không ngừng xoay tròn lặn xuống, hiện tại họ đã cách đỉnh gần hai mươi mét. Chung quanh nước biển màu đen chặn lại ánh mắt mọi người, không ai biết trong Khổ Hải này có cái gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, nếu bị vòng xoáy đưa đến đáy biển, áp lực nước biển sẽ lập tức ép bọn họ nát như tương.
- Còn thất thần làm gì? Đây là hung thú thất phẩm Thiên Lân Hải Long đang ăn, không muốn chết thì dốc hết toàn lực cho ta.
Diệp Phàm quát to một tiếng, không thể không nói, mặc dù những đệ tử đại gia tộc này có được tài nguyên tu hành mà người khác không có, nhưng trải nghiệm sinh tử quá ít, ở thời điểm này, vậy mà còn đang ngẩn người, nếu đổi lại là hai mươi sáu người Phong Vân, giờ phút này chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Diệp Phàm không có tâm tư quản những người này chết sống, có thể mở miệng nhắc nhở đã rất tốt, cũng may Thiên Lân Hải Long trời sinh tính lười biếng, ăn chỉ là nhấc lên vòng xoáy cuốn những sinh linh gần đó vào mà sẽ không cố ý truy đuổi, nếu không nơi này không người nào có thể chạy thoát.
Vù vù vù!
Mọi người kịp phản ứng, nguyên một đám điên cuồng vận chuyển nguyên lực, bay lên phía trên, vòng xoáy rất lớn, kéo dài khoảng trăm trượng, trong Khổ Hải mênh nông, cái này không tính là gì, nhưng đối với bọn người Diệp Phàm đã là tai hoạ ngập đầu.
- Diệp Quỷ ca ca, cứu ta.
Giọng Lục Bách Bách nức nở vang lên, ở đây thực lực kém cỏi nhất chính là Lục Bách Bách và Đãng Thải Nhi. Người khác hoặc nhiều hoặc ít còn có thể bất động tại chỗ hoặc là gian nan hướng về phía trên, nhưng hai người bọn họ đã bắt đầu rơi xuống.
Đãng Thiên Nhai và Lục Vô Địch vô cùng sốt ruột, nhưng bản thân bọn họ còn khó bảo toàn, chớ nói chi là cứu muội muội.
Lúc này Đãng Thải Nhi đang nhìn Diệp Tàn, trong đôi mắt đẹp có phức tạp rồi lại không mở miệng được, nàng biết mình sắp phải chết, đây là hung thú thất phẩm đang ăn uống, ai sẽ cứu các nàng?
- Nhị đệ tam đệ!
Diệp Phàm quát to một tiếng, sau đó hai tay bắt một pháp quyết quái dị.
- Ba hơi!
Diệp Phàm thét lên. Trên trán, chín đạo thần văn phong ấn xuất hiện, lúc này dòng nước điên cuồng xoay tròn chung quanh vậy mà giảm tốc độ không tin được, Diệp Phàm thật sự đã giảm tốc độ chảy của vòng xoáy khủng bố như thế.
- Thiên địa thông linh, mở!
Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, dường như từ nơi sâu xa Thiên Đạo chi môn mở ra, nguyên lực trên người Diệp Phàm tăng vọt với tốc độ chóng mặt, vòng xoáy chung quanh bắt đầu dần dần ngừng lại.
Diệp Quỷ trực tiếp dùng Đấu Chuyển Tinh Di đổi Lục Bách Bách lại, sau đó đổi Diệp Phàm xuống dưới, rồi lại đổi Đãng Thải Nhi về.
Diệp Tàn bắt lấy mỗi tay một nữ tử, nguyên lực nổ tung, mang theo hai nữ tử bay nhanh về phía trên.
Cũng may Diệp Tàn vì đóng vai Mạc Thâm nên vận dụng sinh khí trọng sinh cánh tay trái, bằng không hắn thật sự không có biện pháp mang theo hai người cùng chạy.
Những người khác cảm nhận được lực cản giảm xuống, làm sao còn dám dừng lại, nguyên một đám dùng hết tốc độ bình sinh bay nhanh ra ngoài vòng xoáy.
Diệp Tàn ném ra một viên Nguyên Thạch hạ phẩm, Diệp Quỷ đổi với Nguyên Thạch lên phía trên, ngay sau đó lần nữa đổi với Diệp Phàm, Diệp Phàm lên phía trên.
Lúc này đã qua hai hơi.
- Tam đệ, đi lên!
Diệp Phàm chợt quát một tiếng, ném ra một khối Nguyên Thạch, Diệp Quỷ lại trở lại phía trên, đồng thời, đồng thời dòng nước phía dưới Diệp Phàm tạo thành cột nước, lập tức đẩy hai người lên cao.
Ba hơi đã qua.
Thiên địa thông linh kết thúc, lực xoáy khủng bố lần nữa truyền đến, chín đạo thần văn trên trán Diệp Phàm biến mất dạng.