Vô Địch Thiên Đế

Chương 474: Nhàn hạ ôn nhu

Chương Trước Chương Tiếp

Mãi đến khi ánh nắng chiếu mặt đất, ba người Diệp Phàm mới ra khỏi lều vải, lúc này hầu như tất cả mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại đám người Băng Thần Điện Bắc Cung Tuyết và đội ngũ Lý Thương Ảnh.

Dù sao Đãng Thải Nhi bị kinh sợ, bọn họ để ý đến cảm xúc của Đãng Thải Nhi cho nên đẩy lùi hành trình. Về phần Băng Thần Điện, từ sáng vẫn đang nghiên cứu truyền tống trận tiến vào Vạn Niên Khổ Hải.

Ba người Diệp Phàm quây quần bên nhau, sau khi rửa sạch sẽ, Diệp Phàm lấy ra thịt rắn gỡ xuống trên mình Song Đầu Cực Sát Mãng hôm qua bắt đầu nướng tại chỗ.

Diệp Quỷ và Diệp Tàn mỗi người cũng làm một miếng thịt lớn, trông ba người họ rất thoải mái.

Đám người Lý Thương Ảnh im lặng nhìn ba người Diệp Phàm, nơi này rõ ràng là một nơi nguy hiểm sinh tử, làm sao luôn có cảm giác như ba người đang ngao du.

Đám người Bắc Cung Tuyết vẫn đang nghiên cứu truyền tống trận, đám người Lý Thương Ảnh ăn lương khô, thỉnh thoảng nhìn miếng thịt nướng trên tay của Diệp Phàm và hai người kia, mùi thịt của hung thú ngũ phẩm thơm phức, nhất là yêu lực ẩn chứa trong đó, đối với võ tu mà nói cực kỳ bổ dưỡng.

Chỉ ngửi mùi thơm thôi đã khiến đám người Lý Thương Ảnh thèm rỏ dãi, nguyên một đám bất giác nuốt nước miếng. Tuy bọn họ đều là công tử, tiểu thư của các gia tộc lớn, nhưng vấn đề là trong gia tộc cũng không có khả năng ăn được thịt hung thú ngũ phẩm.

Hung thú ngũ phẩm kia chính là tồn tại của Hợp Thánh cảnh, dưới tình huống bình thường đều ở chỗ sâu của sơn mạch Thiên Thú, ở đó chém giết hung thú ngũ phẩm, sơ ý một chút chọc giận linh thú thất phẩm, nó sẽ trực tiếp dạy ngươi làm người.

Nhưng lần này ở Đế Lâm thì khác, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, đừng nói hung thú ngũ phẩm, dù là thịt hung thú lục phẩm ngươi đều có thể ăn.

Diệp Phàm mang theo rất nhiều thịt hung thú, đương nhiên, Song Đầu Cực Sát Mãng quá lớn, Diệp Phàm cũng không thể gói hết được, nhưng mấy tấn thịt rắn thì có thể.

Thứ này tuyệt đối là đồ tốt, ăn nhiều cũng có tác dụng tăng thể chất cho họ.

- Đại ca, thịt rắn của ngươi nướng không ngon, ta đổi cái này cho ngươi.

Diệp Quỷ đột nhiên nói, Diệp Phàm nghe vậy không khỏi nhìn về phía thịt nướng của Diệp Quỷ, trên trán nổi đầy vạch đen, làm gì còn là thịt rắn nướng, suýt chút là cháy hết.

- Cút sang một bên.

Diệp Phàm không khách khí cười mắng.

- Tam đệ, thịt nướng của ngươi còn thiếu sót nhiều lắm, nhìn xem, đều cháy rụi cả, đại ca, chúng ta đổi đi, ta nướng tốt nhất.

Diệp Tàn không khách khí nói.

Diệp Phàm nghe vậy nhìn về phía thịt nướng của Diệp Tàn, mùi thơm nồng nặc kia không ngừng kích thích chóp mũi hắn, còn có màu sắc kia tuyệt đối là thịt nướng hoàn mỹ.

Nhưng Diệp Phàm hiểu quá rõ hai huynh đệ của mình, nếu Diệp Tàn thật sự có thịt nướng ngon như vậy, không trốn ăn đã tốt lắm rồi, lại còn chủ động đổi với hắn sao?

Diệp Phàm mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn Diệp Tàn, khóe miệng Diệp Tàn lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ra vẻ ta hoàn toàn là vì muốn tốt cho ngươi.

Cho đến khi một chút máu từ phía trên thịt rắn nhỏ xuống, Diệp Phàm lập tức trở nên vô cùng khinh bỉ, tên này vậy mà có thể nướng được một bên chín mềm ngon miệng, còn một bên máu tươi chảy đầm đìa, đây là kỹ thuật gì chứ?

- Ngươi nướng tốt như vậy tự ngươi ăn đi, không đổi.

Diệp Phàm cao giọng nói, sau đó kéo thịt rắn về, ngửi mùi thơm trên miếng thịt mà phát thèm, không thèm để ý ánh mắt u oán của hai người Diệp Tàn, cắn một cái.

Đám người Lý Thương Ảnh nhìn ba người Diệp Phàm, không khỏi có cảm giác rất lạ lùng. Trong mắt bọn hắn ba người Diệp Phàm luôn rất khó hòa hợp, không ngờ cũng có một mặt chân thành ấm áp như thế.

- Diệp Quỷ ca ca, ta cũng muốn ăn!

Lục Bách Bách không khách khí đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý xấu hổ nói, nước miếng lấp lánh trên khóe miệng. Hiển nhiên, nữ tử đáng yêu này vẫn là một tiểu cô nương thích ăn hàng.

Diệp Quỷ nghe vậy lập tức có chút không kiềm chế được, sắc mặt lạnh lùng khẽ nhúc nhích, sau đó đưa thịt rắn trong tay cho Lục Bách Bách, trầm giọng nói:

- Cháy rồi.

- Hì hì, Diệp Quỷ ca ca nướng rất ngon, cháy cũng ăn ngon, ta còn muốn cho Nhiên Nhiên tỷ, Diệp Quỷ ca ca, dáng người Nhiên Nhiên tỷ rất đẹp.

Lục Bách Bách nghe vậy không khách khí ngồi bên cạnh Diệp Quỷ, sau khi nhận lấy thịt rắn cắn một cái, trong mắt to tràn đầy trong sáng.

Diệp Quỷ có chút ngu ngơ, hắn không khỏi đảo qua Ngô Nhiên Nhiên. Ngô Nhiên Nhiên dường như cảm nhận được ánh mắt Diệp Quỷ, ngượng ngùng cúi đầu xuống, Diệp Quỷ cảm thấy có một cảm giác kỳ quái, lập tức thu hồi ánh mắt, lấy ra thịt rắn tiếp tục nướng.

Diệp Phàm nhìn đám người Lý Thương Ảnh, trong lòng âm thầm tính toán, sớm muộn gì hắn cũng phải tiến về Trung Linh cảnh, có không ít thiên tài đại thế lực của Trung Linh cảnh đang ngồi đây, trước đó bởi vì chuyện của Mạc Thâm mà không dễ hòa hợp với bọn họ, thế mà Lục Bách Bách xuất hiện đã loại bỏ sạch sẽ sự ngăn cách này.

Hơn nữa bọn họ cũng cứu đám người Lý Thương Ảnh một lần, còn mang theo bọn họ đi ra khói độc, hiện tại những người này cũng không có địch ý gì đối với ba người Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng không phải là người khó hòa đồng, trước đó lạnh lùng là vì hắn nhất định phải giết Mạc Thâm báo thù, kết quả khiến Trung Linh cảnh khó xử.

Điều này là khó tránh khỏi, nhưng bây giờ không giống nhau, trước khác nay khác, nếu như Diệp Phàm chủ động phân chia một phần thịt rắn cho bọn họ, cho dù không có được tình bạn của mấy người bọn họ, cũng có thể khiến bọn họ không có địch ý đối với mình.

Diệp Phàm không sợ thế lực sau lưng những người này, cũng sẽ không leo lên ngọn lửa tranh đoạt quyền lực, nhưng Diệp Phàm cũng rất rõ đạo lý nhiều bằng hữu nhiều con đường. Hắn liền lấy ra một chút thịt rắn giao cho Lục Bách Bách:

- Tam đệ ta không biết nói chuyện, nhưng ý hắn là cho ngươi toàn bộ những cái này, còn ngươi phân phối làm sao, đó là việc của ngươi.

Lục Bách Bách nghe vậy lập tức mừng rỡ nhận lấy, miệng nhỏ cong thành một đường cong quyến rũ, nhìn Diệp Quỷ vui vẻ nói:

- Tạ ơn Diệp Quỷ ca ca, vậy ta sẽ không khách khí, oa, nhiều quá, vậy mọi người đều có thể nếm thử, kỳ thật Diệp Phàm ca ca cũng không phải rất khó kết thân.

- Ta còn khó ở chung hơn tam đệ sao?

Diệp Phàm nghe vậy không khỏi im lặng nói. Nói gì vậy, ngươi còn có thể hòa hợp với khối băng tam đệ này, làm sao còn cho là ta khó hòa hợp?

- Hì hì, không giống nhau, ta luôn cảm giác trên người Diệp Phàm ca ca có cỗ sát khí, động một chút là giết người, Diệp Quỷ ca ca chỉ là lạnh lùng một chút, nhưng thật sự rất tuyệt.

Lục Bách Bách cười nói, sau đó lanh lợi trở lại chỗ đám người Lý Thương Ảnh, phân phát thịt rắn cho mọi người nói:

- Tất cả mọi người đều có phần, nhưng ai nướng ngon nhất thì nên giúp ta nướng chung.

- Ha ha, muội muội, ngươi may mắn thật, có thể nếm được tay nghề trong giới đồ nướng Trung Linh cảnh Lục Vô Địch ta, nào, giao cho ta, ta trả ngươi món thịt rắn nướng tuyệt hảo.

- Xí, ngươi nướng chắc chắn còn khó ăn hơn Diệp Quỷ ca ca... A, không đúng, Diệp Quỷ ca ca nướng ăn thật ngon...

Lục Bách Bách giống như kịp phản ứng cái gì đột nhiên lớn tiếng nói. Diệp Quỷ ngồi bên cạnh Diệp Phàm, khuôn mặt lãnh khốc có chút co rúm.

Diệp Phàm có chút buồn cười nhìn Lục Bách Bách, ôn nhu nói:

- Nữ tử này khá tốt, rất xứng đôi với tam đệ... Nhị đệ, mẹ nó có phải ngươi ăn thịt ta nướng rồi đúng không?

- Ta là người như thế sao?

- Khốn kiếp, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, thịt ta nướng lúc nào biến thành một bên có máu một bên vàng óng hả?

- Sớm nói rồi, kỹ thuật nướng đồ của ngươi quá tệ, ta muốn đổi với ngươi ngươi còn không đổi, bị thua thiệt a.

- Mẹ nó chứ...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 43%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)