- Tình cảm chân thành của ta chỉ có một người, hắn chính là... ngươi, Diệp Phàm, ta đã từng tan nát cõi lòng vì ngươi, điên cuồng vì ngươi, ảm đạm vì ngươi, chỉ cần giết ngươi, Băng Tâm Thần Quyết của ta sẽ trở thành võ học hoàn mỹ nhất. Thực lực của ta sẽ tăng trưởng mấy lần, mà hiện tại ngươi, ngay cả đường phản kháng cũng không có.
Bắc Cung Tuyết đến trước mặt Diệp Phàm, nghiêm túc nhìn hắn, môi đỏ khẽ mở nói.
Diệp Phàm nhìn Bắc Cung Tuyết, ngược lại lộ ra một nụ cười đạm mạc, không nói gì. Hắn chỉ nhìn Bắc Cung Tuyết, dường như thấy được thời điểm lần thứ nhất hai người gặp mặt, cô công chúa điêu ngoa bá đạo kia.
Thời điểm trở thành sư phụ nàng, thiếu nữ tinh quái thích gây sự kia.
Thời điểm ở Thiên phủ, nữ nhân thống khổ vì hắn, thế nhưng tất cả hình ảnh cũng không cách nào này trùng hợp với nữ tử băng lãnh trước mắt. Bắc Cung Tuyết trưởng thành, nhưng nếu như có thể, Diệp Phàm hi vọng nàng vĩnh viễn không phải lớn lên.
Ánh mắt Bắc Cung Tuyết có chút né tránh, ánh mắt Diệp Phàm khiến nàng có chút không biết làm thế nào, trong nội tâm nàng không ngừng nảy ra một suy nghĩ, giết hắn, giết hắn ngươi liền có thể hoàn toàn tiếp quản Băng Thần Điện, ngươi sẽ có được Băng Tâm Thần Quyết hoàn mỹ, ngươi có thể tiến vào Tiên giới, thậm chí có thể tìm đến chân lý cao nhất của võ đạo.
Thế nhưng, nàng không làm được, Băng Tâm Thần Quyết, ha ha, tâm một người, làm sao mới có thể đông lạnh?
Vô Tình Nữ Đế làm được sao? Nếu như làm được, khi phi thăng nàng sẽ không phải hủy diệt Si Tình cốc, không có yêu, lấy đâu ra hận. Dù là Vô Tình Nữ Đế, nàng cũng không tự tay giết Đoạt Thiên Chí Tôn, thành tựu Băng Tâm Thần Quyết hoàn mỹ.
Nàng làm sao làm được, đây là Diệp Phàm, nàng làm sao có thể ra tay giết hắn?
Bắc Cung Tuyết chậm rãi xoay người, mang theo thủ hạ Băng Thần Điện rời đi, nàng không hề nhìn Diệp Phàm, Đạo Tâm của đạo vô tình đã bất ổn, nàng sợ sẽ sụp đổ.
- Nói dùm cho phụ hoàng ta, nói cho hắn biết nữ nhi bất hiếu của hắn sống rất tốt, nói cho hắn biết ta bây giờ là Thánh Nữ Băng Thần Điện, ta... ta sẽ không trở về Sở quốc, coi như cho tới bây giờ hắn không có nữ nhi này...
Nói xong, Bắc Cung Tuyết rời đi.
- Bắc Cung Tuyết!
Diệp Phàm cao giọng nói.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy dừng bước lại.
- Vì cường đại, biến thành một cái cái xác không hồn không có tình cảm, đây chính là cuộc sống ngươi muốn sao?
- Người cường đại sẽ không có thống khổ, người nhỏ yếu mới có thể bị thế giới này tổn thương mình đầy thương tích. Diệp Phàm, ngươi cảm thấy đường mình là đúng, như vậy, Thiên Phủ hủy diệt, ngươi có thể ngăn cản sao? Ngươi gánh vác lấy những huyết hải thâm cừu và áy náy này, mỗi ngày giống một con trùng đáng thương cắn nát răng nuốt vào bụng, đây thật sự là cái ngươi gọi là đạo sao?
- Ngươi chỉ là trốn tránh mà thôi, hủy diệt tình cảm bản thân, ngươi xác thực sẽ không thống khổ, nhưng ngươi có thể ngăn cản người bên cạnh ngươi không bị thương tổn sao?
Diệp Phàm nghe vậy cao giọng nói.
- Ngươi chỉ là đang tê liệt bản thân. Đúng, hiện tại ta tựa như một con trùng đáng thương cắn răng, gánh vác thù hận, ta xác thực nhỏ yếu, nhưng ta sẽ không trốn tránh, những đao kiếm này sẽ chỉ khiến ta càng thêm cường đại, mà không giống ngươi, ngay cả thống khổ đều muốn trốn tránh, ngươi quá nhu nhược.
Nói đến đây, Diệp Phàm dừng lại một chút:
- Ngươi là đệ tử kém cỏi nhất ta từng dạy.
Bắc Cung Tuyết nghe vậy hơi dừng lại, xiết chặt bàn tay trắng nõn, chậm rãi quay đầu, trong mắt đẹp tràn đầy lạnh lùng:
- Ngươi cho là mình có thể càng thêm mạnh mẽ? Không, ngươi ở trong thế giới này chẳng tính là gì, ngươi chỉ là đang ở trong Đế Lâm quát tháo phong vân thôi, ra đến bên ngoài, bất cứ người nào cũng có thể tiện tay bóp chết ngươi.
- Ngươi căn bản không biết trên thế giới này, thế lực cường đại chân chính rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ. Đằng sau Băng Thần Điện ta cũng không phải ngươi có thể trêu chọc, ở chỗ này, ngươi đối phó một con Song Đầu Cực Sát Mãng đã phải dốc toàn lực ứng phó, ngươi cũng đã biết từng thiên tài Trung Linh cảnh tới đây, sau lưng đều sẽ có cường giả Hợp Thánh cảnh bảo hộ?
- Cho nên, ngươi đừng dùng lý thuyết của ngươi thuyết phục ta, ngươi mạnh hơn ta, nhưng ngươi chỉ có thể nhảy nhót vui mừng trong Đế Lâm, ra ngoài kia, ngươi vẫn phải trốn đông trốn tây, cúi đầu với người khác, ở bên ngoài, ngươi còn không có tư cách nhìn thấy ta.
Nói xong, Bắc Cung Tuyết lao đi, Diệp Phàm nhìn bóng lưng Bắc Cung Tuyết, trong đôi mắt tràn đầy lãnh đạm. Bắc Cung Tuyết nói không sai, hắn ở bên ngoài xác thực không là cái thá gì, nhưng một ngày nào đó, hắn sẽ giẫm những thế lực này dưới chân.
- Đại ca!
Diệp Tàn nói khẽ.
- Chữa thương trước đã, mặc kệ như thế nào, ta phải kéo Bắc Cung Tuyết ra khỏi đạo vô tình, nếu Hàn thúc biết rõ nữ nhi của hắn biến thành người tuyệt tình như vậy, không bằng để hắn cho rằng Bắc Cung Tuyết đã chết.
Diệp Phàm lạnh nhạt nói, lúc này ba người ngồi trên mặt đất, bắt đầu toàn lực khôi phục.
Thiên địa thông linh là Linh Cương Tiên cấp, cũng không phải Diệp Phàm muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, khoảng thời gian sử dụng liên tục không ngắn nên đương nhiên Diệp Phàm sẽ không xa xỉ dùng thiên địa thông linh để khôi phục nguyên lực.
Nửa ngày sau, Diệp Phàm mở hai mắt ra, sau đó thần văn nguyên lực vận chuyển, đánh vào trong thân thể Diệp Tàn và Diệp Quỷ, một canh giờ sau, trạng thái hai người hoàn toàn khôi phục.
Diệp Phàm đi đến bên cạnh thi thể Song Đầu Cực Sát Mãng, bắt đầu lột da, sau nửa canh giờ, sau khi hắn lột da Song Đầu Cực Sát Mãng và lấy không ít thịt rắn, ba người Diệp Phàm trực tiếp rời đi.
Con đường phía sau khá suôn sẻ, trước khi trời tối chạy tới Vạn Niên Khổ Hải, Diệp Phàm âm thầm thở dài một hơi.
Ngay cả Diệp Phàm cũng không sẵn lòng trải nghiệm ban đêm ở Khổ Hành Cốc. Một con Song Đầu Cực Sát Mãng đã khiến hắn bật hết hỏa lực, nếu một con hung thú ngũ phẩm hoặc là hung thú lục phẩm tới đây, ba người Diệp Phàm cũng có chút không chịu đựng nổi.
Giao giới giữa Vạn Niên Khổ Hải và Khổ Hành Cốc cực kỳ an toàn, cứ như là an bài bí mật, tất cả dã thú sẽ không đến giao giới.
Ba người Diệp Phàm xem như những người đến sau, giờ khắc này ở chỗ giao giới, đã có rất nhiều người hoặc năm mười người cùng cắm trại.
Bọn người Hoàng Khổ Bắc Cung Tuyết và Phùng Sinh Dương đều ở đó, bốn yêu nghiệt nghịch thiên Trung Linh cảnh mỗi người ở lại những nơi khác nhau cùng những người xung quanh họ. Sau lưng Hoàng Khổ lại vác một cái quan tài, không biết tên khốn xui xẻo nào bị hắn bắt vào.
Sau khi Diệp Phàm tới, đi thẳng đến Hoàng Khổ, hắn cũng không phải người chịu thiệt không ăn miếng trả miếng. Song Đầu Cực Sát Mãng suýt chút giết chết bọn họ, nếu cứ vậy là xong, chẳng phải chứng tỏ hắn quá dễ khi dễ.
Hoàng Khổ nhìn Diệp Phàm đi tới lập tức đứng lên, cẩn thận nhìn hắn.
- Giết!
Diệp Phàm căn bản không nhiều lời, Diệp Quỷ và Diệp Tàn dẫn đầu phóng tới Hoàng Khổ, sắc mặt Hoàng Khổ lập tức biến đổi, quát lạnh nói:
- Hôm nay nếu ngươi xuất thủ, ngày sau Quan Cốc ta nhất định phải diệt cả nhà ngươi.
- Một đám người không ra người quỷ không ra quỷ mà cũng muốn diệt cả nhà ta.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đao vòng xuất hiện trong tay, điên cuồng xoay tròn.
Keng!
Trường kiếm của Diệp Quỷ đã bay tới, Hoàng Khổ rút kiếm đón đỡ, khuôn mặt dưới áo bào màu đen lộ ra một tia mồ hôi lạnh, Diệp Quỷ công kích quá kinh khủng.
Một kiếm này tuyệt đối đạt đến cấp độ thiên tài ngang cấp với hắn.
Vù!
Lưỡi đao khủng bố lập tức chém xuống, Diệp Tàn đã lao đến tấn công, đao khí lập tức xé rách hắn, tiếp theo, sương mù màu đen quỷ dị xuất hiện phía trên lưỡi đao của Diệp Quỷ, quan tài sau lưng Hoàng Khổ trực tiếp bị mở ra, một thân ảnh với sắc mặt tái nhợt ở bên trong cầu khẩn nhìn ra bên ngoài.
Đãng Thải Nhi?
Đông đảo võ tu Trung Linh cảnh lập tức sửng sốt, Đãng Thiên Nhai đột ngột đứng lên, bọn họ vốn ở cùng một chỗ, chỉ vì gặp hung thú tứ phẩm biến dị Đại Địa Tinh Hổ Vàng, trong lúc trốn thoát đã lạc nhau.
Không ngờ muội muội của hắn lại bị Hoàng Khổ xem như chất dinh dưỡng đặt trong quan tài của hắn.